Vưu Tiềm nhìn thấy bầu không khí không đúng, vội vàng nói: "Bỏ đi, chắc hẳn cô ấy không phải cố ý..."
"Thật không?" Ánh mắt Lâm Siêu rơi lên trên người anh ta, lãnh đạm nói: "Một người tiến hóa như anh, lại để một người bình thường chen vào, nếu như ông ta có ác ý, nhân cơ hội đâm anh một đao, anh có thể phòng thủ sao?”
Vưu Tiềm không khỏi ngẩn ra, sống lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh.
nếu như lúc ấy trong tay người trung niên có một cây chủy thủ, có thể anh ta đã chết rồi.
Lâm Siêu nhìn anh ta và Hắc Nguyệt, nói: "Tôi đưa mấy người đi theo, là bởi vì mấy người có tác dụng với tôi, chứ không phải để kéo chân tôi.
Tôi sẽ dạy cái người một lần, hai lần, nhưng tuyệt đối không có lần thứ ba.”
Hắc Nguyệt và Vưu Tiềm cùng cúi đầu, không thể chống đỡ.
“Với thể chất của mọi người bây giờ có khác gì con kiến trong vực sâu không.” Lâm Siêu vắt chéo đùi phải lên chân trái, đổi một tư thế thoải mái rồi tựa người vào ghế sofa, lạnh đạm nói: “Trước khi tiến vào khu vực sâu, tôi sẽ đào tạo cho mấy người, để mấy người tiến hóa lần nữa, như vậy mới có thể giúp tôi một xíu.
Tôi hy vọng không phải lãng phí thời gian và tâm huyết của mình lên một người sắp chết.”
Vưu Tiềm nhỏ giọng thì thầm: "Cái gì mà sắp chết, tổn thương đến lòng tự ái rồi đó…"
Lâm Siêu nhìn anh ta, nhẹ giọng nói: "Nếu như không có thực lực, tôi khuyên anh nên sớm vứt bỏ cái gọi là tự ái đi, đối với người yếu mà nói, tự ái giống như tiền thời đại cũ vậy, đem đi lau mông cũng không thoải mái."
Phạm Hương Ngữ đang ngồi ở trên ghế sofa mềm mại, dùng muỗng nhỏ ăn quả đông mới thu gom được trong siêu thị, nghe thấy vậy vội “phi phi phi” phun hết ra đất, ai oán nhìn Lâm Siêu: “Có thể thùy mị hơn được không, không nên nói như vậy, rất là vô lễ đó.”
Lâm Siêu tựa như không có nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn Hắc Nguyệt và Vưu Tiềm như cũ, nói: "Cách Khu vực vực sâu còn có sáu bảy ngày đường, trong lúc này, tôi sẽ nghiêm khắc huấn luyện mấy người.
Bây giờ, mấy người có thể lựa chọn từ bỏ, tôi sẽ không ngăn cản, nhưng nếu như đồng ý, mạng của mấy người sẽ là của tôi, không có sự cho phép của tôi, tốt nhất đừng có ai chết.”
Hắc Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, trong con ngươi tràn đầy đoạn tuyệt, nói: "Tôi sẽ không bỏ cuộc, bất kể là kiểu huấn luyện gì, tôi cũng tiếp nhận!"
Vưu Tiềm nhìn đống lửa đang cháy phập phồng, suy nghĩ thất thần.
Một hồi lâu sau mới cười khổ sở nói: “Anh nói đúng, đối với kẻ yếu mà nói, tự ái là thứ rất xa xỉ… A, từ đầu anh tha cho tôi, có lẽ là đã nhìn ra, đi theo tôi là phải sống, không được phép có tự ái.
Tôi quá yếu, quá yếu mà…” Trong miệng tự lẩm bẩm, nắm đấm nắm chặt, anh ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Lâm Siêu nói: “Tôi muốn trở lên mạnh hơn, cho tôi thêm một cơ hội nữa đi.”
Lâm Siêu nhìn hai người một cái, nói: "Chắc chắn chứ?"
"Ừ!" Hai người gật đầu lia lịa.
Phạm Hương Ngữ tò mò nói: "Anh định huấn luyện bọn họ ra sao?”
Lâm Siêu liếc cô ta một cái, nói: "Cô muốn tham gia sao?”
Phạm Hương Ngữ cảm giác được một luồng hơi lạnh thổi tới, liền vội vàng lắc đầu nói: "Dĩ nhiên không, tôi sẽ nhìn xem…”
Lâm Thi Vũ đang nằm trên sofa cười phá lên, tựa đầu lên đùi Lâm Siêu, trông mong nói: “Chị muốn tham gia cùng thì sao?”
Lâm Siêu cúi đầu nhìn chị, suy nghĩ một lúc, nói: “Có thể.”
"Quá tốt rồi!" Lâm Thi Vũ hoan hô, hai bắp chân đong đưa trên sofa, tỏ ra vui vẻ khác thường.
Phạm Hương Ngữ ngửa đầu bỏ nốt chỗ quả đông còn lại vào miệng, gò má trắng như tuyết bị quả đông làm phồng lên.
Cô ta vừa nhai vừa nói: “Con chó kia sao vẫn chưa quay về nhỉ, không phải chạy mất chứ?”
Ánh mắt Lâm Siêu lóe lên: “Về rồi.”
“Thật không?” Phạm Hương Ngữ ăn quả đông, chóp mũi tinh xảo giật giật, gật đầu nói: “Đúng là nồng nặc mùi máu tanh, con chó này ăn ba người kia sao?”
Nàng vừa dứt lời không bao lâu, khóa cửa bị vặn, ngay sau đó cửa phòng mở ra, trong miệng chó Hoàng Kim ngậm một người, chạy vào, đặt người trong miệng xuống đất.
Sau đó ngồi hai chân trước mặt Lâm Siêu, nâng vuốt chó lên, trong miệng tỏa ra khí nóng, nheo mắt lấy lòng.
ls xoa đầu nó, nhìn về chỗ người mà nó tha về, chính là người thanh niên dáng vẻ thư sinh.
Lúc này, dáng vẻ anh ta rất thê thảm.
Hai cánh tay đều bị cắn gãy, trên bả vai còn có vết cắn, hằn sâu vết răng chó.
Chắc hẳn là chỗ mà chó Hoàng Kim cắn để tha anh ta về.
Liễu Bác bị chó Hoàng Kim ngậm về, chạy về khu dân cư quen thuộc này, trong lòng anh ta mờ mịt, không hiểu con quái thú này đưa mình về đây làm gì.
Chẳng lẽ nó ngửi được khí tức của mấy người kia, muốn ăn chung bọn họ?
Nghĩ tới đây, trên mặt anh ra lộ ra một nụ cười.
Cho dù mình có chết cũng đem mấy tên khốn nạn này chôn chung.
Nhưng mà cảnh tiếp theo khiến cho anh ra không thể nào hiểu nổi.
Con quái thú này lại đi đến trước cửa phòng, không có dùng lực một cách dứt khoát mà cẩn thận nâng thân trên lên, mở cửa phòng.
Trông có vẻ như không dám dùng lực mạnh vì sợ làm hỏng cửa phòng vậy.
Nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều, mở cửa là tốt rồi.
Không biết lúc mấy tên khốn này nhìn thấy con quái thú cường hãn này sẽ có biểu cảm tuyệt vọng như thế nào.
Khóe miệng anh ta cong lên, ngay cả đau đớn, giờ phút này cũng quên sạch.
Nhưng mà sau khi con quái thú này vào phòng lại không hề xuất hiện màn thét chói tai như anh ta tưởng tượng.
Anh ta vừa định ngẩng đầu lên nhìn lại thì cảm giác cơ thể trầm xuống, rơi xuống mặt đất.
Chó Hoàng Kim nhả anh ta ra? Ừm, vậy là muốn đi ăn mấy tên khốn kia sao?
Trong lòng anh ta vô cùng mong đợi ngẩng đầu nhìn, in sâu một màn này vào tầm mắt.
Nhưng lại khiến cho anh ta như bị sét đánh, cả người mơ màng.
Con chó biến dị kinh khủng kia lại đứng trước mặt người đàn ông giống như một con chó trông nhà được thuần phục, ngoắc đuôi lấy lòng chủ.
Còn người đàn ông kia vuốt ve nó một cách rất tự nhiên…
Cái này...!Làm sao có thể chứ?
Con ngươi anh ta như muốn lòi ra ngoài, há miệng, ngay cả suy nghĩ cũng ngừng lại.
Phạm Hương Ngữ ngồi xổm trước mặt Liễu Bác, nhìn cánh tay bị gãy chảy đầy máu của anh ta, liếm môi cười cợt nói: “Ác ma, đúng thật là máu lạnh.
Nếu như ba người không có ác ý thì anh chỉ trêu đùa bọn họ vậy thôi.
Anh nhìn mà xem, anh ta khổ sở thế nào, nếu không thì… Tôi tới giải thoát cho anh ta nhé?”
Lâm Siêu vuốt ve đầu chó Hoàng Kim, nói: "Nói những chuyện mày thấy ra.”
Chó Hoàng Kim ngoan ngoãn, nhìn hướng Phạm Hương Ngữ gào khóc.
Phạm Hương Ngữ sửng sốt một chút, chợt quay đầu lại đánh giá người thanh niên dáng vẻ thư sinh, chặc chặc nói: "Đúng là tìm chỗ chết mà, lại còn dám câu dẫn xác thối qua báo thù chúng ta, anh đúng là quá ngây thơ rồi! Anh có biết hay không, ngay cả ta cũng có thể khống chế tất cả xác thối.
Chút mánh khóe này của anh, đúng là thật ngây thơ.
Như đã nói, tên ác ma nhà anh đúng là xảo trá.
Còn con chó này nữa, xác thối và quái vật không có điểm gì quá khác biệt, giết chết bọn họ, nhỡ giết lầm thì sao?”
Lâm Siêu không để ý đến cô ta, anh đưa tay xoẹt qua mặt của người thanh niên dáng vẻ thư sinh, đầu móng tay sắc bén lấy mấy giọt máu tươi, dung nhập vào cây tiến hóa.
Rất nhanh, cây tiến hóa liền phân tích ra năng lực, có thể tự khống chế không khí nguyên tố khác trong phạm vi nhất định, tự thành nhất giới.
Bởi vì gen là đoạn phim thức, ghi chép không đầy đủ.
Tin tức mà Lâm Siêu lấy được có hạn, nhưng như vậy cũng có thể biết, cái này có thể tiêu thanh và phong tỏa khí tức, một loại năng lực ấp nấp vô cùng mạnh.
Nếu như phối hợp với người tiến hóa thì bóng cũng bị che giấu đi, tạo thành một sự ẩn nấp gần như hoàn mỹ rồi..