Mạt Thế Tái Khởi Động

Chương 93


"Giết đi." Sau khi lấy được gen, Lâm Siêu nhàn nhã lên tiếng.
Liễu Bác đột nhiên thức tỉnh, mặc dù thấy một màn này khiến cho đầu óc anh ta vô cùng hỗn loạn nhưng vốn anh ta không kịp nghĩ nhiều, cầu xin: “Đừng, đừng giết tôi, cầu xin mấy người.

Tôi hoàn toàn không có ác ý, mọi người không nên tin lời một con chó.”
Vưu Tiềm thông qua lời của Phạm Hương Ngữ, biết được hành động ác ý của anh ta sau khi rời đi, trong lòng đã sớm phẫn nộ, dùng một cước đá lên cánh tay cụt của anh ta, lạnh giọng nói: “Ngay cả con chó mày cũng không bằng, vậy mà mày lại là con người, còn muốn dẫn xác thối đến ăn thịt bọn tao, súc sinh.”
Sắc mặt Hắc Nguyệt âm trầm, nói: "Để tôi." Vừa nói, vừa đi tới trước mặt Liễu Bác, nhìn anh ta từ trên xuống đây lạnh lùng, trong mắt tràn đầy chán ghét.
Liễu Bác thấy mấy người tâm ý đã quyết, cho dù mình có câu xin cũng vô ích.

Anh ta không thèm đếm xỉa đến nữa, dữ tợn nói: “Mấy người chúng mày chỉ là mấy tên khốn, tao muốn chúng mày chết đó.

Chúng mày biết tao là ai không? Tao là bá chủ của thế giới này, tao có năng lực đặc thù mà chúng mày không thể tưởng tượng được, giống như siêu nhân trong phim vậy.

Tao có thể giải cứu trái đất, chúng mày có biết không? Đám thối tha chúng mày, tao nguyền rủa chúng mày sẽ phải xuống địa ngục.”
Hắc Nguyệt đi đôi giày lính nữ trên chân, dùng sức đá, đá bay mấy chiếc răng của anh ta, ánh mắt cô ta lạnh như băng nói: “Xuống địa ngục sao? Bọn tao đã sống trong địa ngục từ lâu rồi.

Từ sau tai nạn bùng nổ kia, nơi này đã biến thành địa ngục rồi.

May mắn là bọn tao còn có thể sống một cuộc sống trong địa ngục, còn loại cặn bã như mày, ngay cả địa ngục cũng không có tư cách đi vào.”

Vưu Tiềm nhìn ánh mắt ai oán, phẫn nộ của anh ta, cười lạnh nói: "Còn đâu mới là bá chủ thế giới, mày tự cho rằng mày là độc nhất vô nhị sao, nói thật cho mày biết, mày cũng chỉ là một người tiến hóa tự thức tỉnh mà thôi.

Người giống như mày sớm đã có cả ngàn cá thể rồi, ai ai cũng mạnh hơn mày nhiều.”
Sắc mặt Liễu Bác biến sắc, hét lớn: “Tao không tin, tao không tin, tao nguyền rủa chúng mày…” Lời còn chưa nói hết bỗng đột nhiên ngừng lại, nguyên cái đầu bị Hắc Nguyệt đạp bay.
“Tên cặn bã ngu xuẩn.” Vưu Tiềm nhổ một bãi nước bọt lên thi thể của anh ta.
Lâm Siêu phất phất tay, nói: "Dọn dẹp đi, ngày mai còn phải đi đường, đi ngủ sớm một chút."
Chó Hoàng Kim ngậm thi thể của Liễu Bác lên, vứt ra ngoài cửa, sau đó trở lại, ăn sạch sẽ máu tươi và não trên sàn.

Sau khi dọn dẹp xong, nó đi ra ngoài cửa, nằm trên thi thể tuần tra.
Nguyên một đêm, Lâm Siêu và Phạm Hương Ngữ đều ngủ say, còn Hắc Nguyệt và Vưu Tiềm, mỗi người ôm một tâm tư, tay ôm gối, lăn qua lăn lại không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trăng sáng sao thưa, một vầng sáng chiếu xuông mặt đất, gió rét từ bên ngoài lùa qua khe cửa sổ vào trong, thổi tắt ngọn lửa leo lắt cuối cùng.
Ban đêm cũng qua, trời tờ mờ sáng.
Một ngày mới, mấy người Lâm Siêu sau khi ngủ dậy, tiếp tục lên đường tiến về phía Bắc nơi khu vực vực sâu.
"Bắt đầu từ bây giờ, Vưu Tiềm, anh ở phía trước dẫn đường, phải cách chúng tôi năm mươi dặm trở lại." Lâm Siêu sau khi ăn xong bữa sáng Hắc Nguyệt nấu, nói với Vưu Tiềm.
Vưu Tiềm kinh ngạc há hốc mồm, nói: "Tôi, tôi dẫn đường sao?"
Lâm Siêu ném bản đồ cho anh ta rồi nói: “Trước chạng vạng tối hôm nay, chúng ta phải đến một thành phố.

Nếu như không đến nơi, trời tối đi đường, chắc hẳn anh biết dẫn đường ban ngày và dẫn đường ban đêm, cái nào nguy hiểm hơn rồi đó.”
"Nhưng mà, tại sao lại phải cách năm mươi dặm trở lại thế.”

“Bởi vì vượt quá phạm vi này, ta sẽ không kịp thời tiếp viện.

Nếu như anh chết trong lúc dẫn đường thì toi rồi.”
“...”
Lâm Siêu nhìn anh ta một cái, nói: "Gặp phải nguy hiểm, tốt nhất anh đừng nghĩ cầu cứu chúng tôi.

Một khi anh ở trong phạm vi năm mươi dặm thì tôi sẽ cảm nhận được, sau đó lập tức tránh xa.”
“Có cần phải tuyệt tình như vậy không?” Vưu Tiềm khóc không ra nước mắt, nói: “Chẳng lẽ đây là huấn luyện của anh?”
Lâm Siêu gật đầu nói: "Đáp án chính xác, lên đường thôi."
"...!Tôi còn cơ hội thay đổi quyết định không?”
“Không còn cơ hội đâu, bây giờ mạng của anh là của tôi.

Nếu như bây giờ muốn đổi ý, tôi có thể cân nhắc cách giải quyết anh.”
Vưu Tiềm còn định nói gì đó, Phạm Hương Ngữ không nhịn được nói: “Còn nhập nhằng gì nữa, anh muốn dẫn đường ban đêm đúng không?”
Vưu Tiềm rùng mình, vội vàng cầm bản đồ lên, trên lưng đeo ba lô du lịch, chạy như điên dọc theo bản đồ.

Anh ta biết, Lâm Siêu là người nói được làm được.


Nếu như ban ngày không tới được thành phố nào đó thì rất có thể buổi tối vẫn phải tiếp tục đi đường.
Sau khi anh ta đi, mấy người Lâm Siêu sửa soạn đồ đạc chút rồi đi theo sau.
Phạm Hương Ngữ không biết tìm đâu ra một cây dù đen nhỏ, viền chiếc dù là màu hồng.

Cô ta mở chiếc dù nhỏ, nhanh nhẹn đi theo sau lưng Lâm Siêu như một con bướm đen.
Lâm Thi Vũ kinh ngạc nói: "Trời không mưa, cô che dù làm gì?”
Phạm Hương Ngữ hừ một tiếng nói: "Tôi ghét mặt trời."
Lâm Thi Vũ che miệng cười nói: "Không ngờ rằng, mặc dù cô là người chi phối xác thối mà lại không khác xác thối là mấy nghỉ, đều là sinh vật sợ ánh nắng mặt trời.”
Phạm Hương Ngữ lẩm bẩm: "Nếu không phải người em trai này không cho tôi tiến hóa, ta sớm đã tiến hóa lên gấp mấy chục lần rồi, hoặc là thể chất tăng lên gấp trăm lần.

Vậy thì cũng chẳng cần không thích ứng với chút ánh nắng mặt trời này rồi.”
“Ai bảo cô ngốc như vậy, bị Tiểu Siêu bắt được.” Lâm Thi Vũ cười hì hì nói.
Phạm Hương Ngữ tức nổ mắt, cô ta phát hiện mình nói chuyện với chị em họ đều bị tức chết.
Lâm Siêu không để ý đến cuộc tán gẫu của hai cô gái, anh điều khiển ánh sáng khúc xạ, quan sát Vưu Tiềm ở cách ba mươi dặm phía trước.
Mặc dù phạm vi lãnh địa của Chúa của anh là ba trăm thước nhưng mà lãnh địa này lấy cơ thể anh làm trung tâm.

Nói cách khác, không chỉ đơn thuần là bán kính ba trăm thước mà cho dù là trên đỉnh đầu hay đất dưới chân cũng vô ích.

Nhưng mà trong lòng đất ánh sáng yếu ớt, không dễ nhìn ra, chứ còn trên đỉnh đầu thì khu vực dưới ba trăm thước, anh nắm rõ trong lòng bàn tay.
Điều này có nghĩa là, tầm mắt của Lâm Siêu có thể phóng lên tầm cao ba trăm thước.
Từ độ cao ba trăm thước đổ xuống, các tòa nhà cao tầng ở xung quanh không thể nào ngăn cản được tầm mắt, dựa vào cường hóa, có thể nhìn thấy khuôn mặt của những người trong bán kính năm mươi dặm, ngoài năm mươi dặm anh vẫn có thể nhìn thấy, tuy nhiên sẽ mờ mịt hơn một chút, chỉ có thể nhìn thấy động tác tay chân của họ, không thể nhìn rõ nét mặt.
Lúc này, Vưu Tiềm đang cách ba mươi dặm, chạy như điên dọc theo đường phố.

Ở phía trước anh ta có một đám xác thối, có hơn trăm con xác thối đang lang thang ở ngã tư đường.

Vưu Tiềm cũng không nhìn thấy mà vẫn chạy thẳng như vũ, rất nhanh đã chạy đến khu vực xác thối có thể ngửi được, những xác thối này lập tức gầm thét, lao về phía anh ta.
Vưu Tiềm nhìn thấy những xác thối đang xông lên trước mắt, sợ bắn người, vừa định quay người bỏ chạy thì nhớ ra điều gì đó, bỗng khựng lại.

Hàng trăm con xác thối chạy tới chỗ anh ta nhưng anh ta đứng chôn chân tại chỗ, dường như đang do dự điều gì đó.

Cuối cùng anh ta đặt ba lô trên vai xuống, lấy từ bên trong ra một khẩu súng lục cùng một chiếc quân đao.
“Đoàng, đoàng.”
Mặc dù anh ra đã được huấn luyện nhưng kỹ thuật bắn vẫn dở như cũ, bắn ba phát súng liên tiếp cũng không bắn trúng đầu xác thối nào.

Lúc này, xác thối đã đến gần trong gang tấc, năng lực thích ứng của anh ta cuối cùng cũng có tác dụng, mấy phát bắn tiếp theo cơ bản là đều trúng mục tiêu.

Cơ thể của anh ta đã thích ứng được với lực đàn hồi của súng lục và cảm giác bắn, cách bắn cũng lập tức nâng cao mấy bậc.
Lúc này, những con xác thối còn lại đã nhào tới bên cạnh anh ta.

Vưu Tiềm lập tức buông xúng, nắm chặt quân đao rồi đâm thẳng vào xác thối đầu tiên.
Thể chất của anh gấp sáu lần, đối phó với những con xác thối phổ thông này cũng không quá khó, hoàn toàn có thể nắm bắt được động tác của chúng, rất nhanh đã đánh gục hai ba xác thối.

Nhưng mà số xác thối còn lại đã vây chặt lấy anh ta, có con bắt được cánh tay anh ta, có con nắm sau lưng, toàn thân anh ta bị xác thối giam chặt..

Bình Luận (0)
Comment