Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 43

Một đường đi tới cũng không yên bình, rất nhiều địa phương bắt đầu giới nghiêm, còn có rất nhiều nơi quốc lộ bị gián đoạn, cho dù bọn họ thay nhau lái xe, ngày đêm chạy, trên đường vẫn chậm trễ không ít thời gian.

Điều duy nhất đáng ăn mừng, thân phận Bạch Cảnh dùng rất tốt, dọc đường đi lại góp nhặt được rất nhiều xăng và dầu ma-dút, còn đi ngang qua một số trạm kiểm soát thành thị, không có người của chính phủ ngăn trở.

Trên đường Bạch Kính Thành cũng gọi điện thoại cho Bạch Cảnh, ngữ khí còn rất lo lắng, chỉ hỏi hắn ở nơi nào, muốn hay không cho người đi đón, còn dặn hắn mọi chuyện phải cẩn thận.

Bạch Cảnh nghe xong vô cảm, đời trước mạt thế vừa mới bùng nổ, cha hắn cũng thực khẩn trương cho hắn, bằng không như thế nào phó thác hắn cho quân đội, chính là khi xung đột lợi ích thành tất nhiên, đối mặt với sinh tồn khó khăn, hắn đứa con trai tự nhiên trở thành chướng ngại vật, lựa chọn của Bạch Kính Thành hắn có thể hiểu được, nhưng sẽ không tha thứ, hiện lại nghe hắn thân thiết như vậy, chỉ cảm thấy dường như đã qua mấy đời, trên thực tế cũng đã cách cả đời.

Bất quá mặc kệ thế nào, nên hạ ngáng chân vẫn là nên hạ, chỉ cần Bạch Kính Thành đối tốt với hắn, hắn liền sẽ không xé rách mặt, có đôi khi quan hệ lợi ích, ngược lại so với huyết mạch thân tình càng thê vững chắc, Bạch Cảnh trực tiếp hỏi, đồ vật hắn muốn chuẩn bị tốt sao?

Bạch Kính Thành sửng sốt một chút, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an, nhưng vẫn trả lời có chuẩn bị, còn có hai kho hàng.

Bạch Cảnh đối với cái này thực vừa lòng, ít nhất cha hắn coi như nghe lời, tiếp liền dùng Dư Nhạc làm tấm mộc, nói là gặp gỡ dị năng giả, mà còn âm thầm nhắc nhở, vật tư chuẩn bị càng nhiều càng tốt, thủ hạ cũng muốn thuê nhiều người.

Bạch Kính Thành nghe xong sắc mặt cũng trầm trọng, lời nói quanh co lòng vòng, không ngừng hỏi thăm chuyện của Dư Nhạc, rất có ý tứ đục khoét nền tảng, Dư Nhạc tinh thần lực tốt, tai thính mắt tinh, nghe thấy đối thoại của bọn họ đầu đầy mồ hôi, nghiêm mặt ngồi nghiêm chỉnh, thật cẩn thận, sợ boss cho hắn qua tay.

Bạch Cảnh không cần suy nghĩ, một hơi cwh tuyệt, chỉ nói cho Bạch Kính Thành về sau quân đội là lão đại, nếu hắn không muốn nhìn sắc mặt người khác mà sống qua ngày, tốt nhất là nên làm tốt chuẩn bị, nói xong “ba!” một tiếng tắt điện thoại.

Kỳ thật đây cũng không phải là hắn hảo tâm, chẳng qua Bạch Kính Thành đắc thế còn tốt hơn để nữ nhân kia được lợi, hắn tin tưởng chỉ cần không đi B thị, hắn đã chết, hoặc là cả đời không có tiếng tăm gì, nữ nhân kia tuyệt đối sẽ không nhớ tới hắn, nhưng nếu hắn vẫn sống rất tốt, tình huống lại không như thế, tuy rằng mạt thế người người cảm thấy bất an, không nhất định không có phiền toái tìm đến, nếu hắn sống quá tốt, trong tay khẳng định có vật tư, nhiều người đỏ mắt, quân đội ngáng một tay, cũng không phải không có khả năng, làm chuẩn bị đề phòng những gì chưa xảy ra là tất yếu.

Chỉ cần Bạch Kính Thành hỗn đến hảo, bảo trì quan hệ lợi ích, đối với Chu gia chính là một thứ kiềm chế, kỳ thật hắn rất muốn nhìn xem, đến lúc đó Chi gia còn có thể kiêu ngạo hay không.

Ngày đêm di chuyển, sau hai ngày ba đêm, đoàn người trên đường đi trừ bỏ gặp một ít động vật tang thi, cũng bình an vô sự.

Ngày thứ ba, mới sáng rõ, không khí dường như trở nên lạnh hơn, bầu trời rõ ràng lớn như vậy lại không cảm nhận được một tia khí nóng.

Dư Nhạc bắt đầu đứng ngồi không yên, không ngừng cào đầu, phiền toái rõ ràng trên mặt, sợ hãi khó hiểu xuất hiện dưới đáy lòng, trực giác nói cho hắn biết, sẽ có chuyện rất lớn phát sinh….

Mặt Tiêu Táp bình tĩnh, trên người tựa hồ kết băng, mày càng nhăn càng chặt, ra lệnh thủ hạ gia tốc chạy, hắn và Bạch Cảnh đều hiểu được, hôm nay là ngày cuối cùng….

Chỉ tiếc trời không chiều lòng người, nhìn thông cáo ven đường, Lưu Hoa dùng sức vỗ tay lái một phen, chửi ầm lên: “Kháo, đoạn đường quốc lộ phía trước lại bị chặt đứt.”

Tia chớp đêm 11 tháng 6 đó quá lớn, không chỉ phá hủy nhiều kiến trúc, còn phá hủy không ít đoạn đường, nếu không phải đường đi bị nhiễu loạn, bọn hắn đã sớm tới D thị.

“Đi quốc lộ.” Tiêu Táp thản nhiên nói, gắt gao ôm Bạch Cảnh vào trong ngực hấp thu hơi ấm của hắn.

Bạch Cảnh mặt không đổi sắc, kinh ngạc nhìn phái ngoài cửa sổ mà xuất thần, hắn biết, qua 12 giờ đêm, toàn bộ thế giới đều sẽ điên lên, không có khẩn trương, không có sợ hãi, trong lòng quỷ dị bình tĩnh trở lại, không có một tia gợn sóng…

Trời sắp bắt đầu tối, xe trên đường giảm dần, thời gian từng giây từng giây trôi qua, bầu trời đen nhánh, giống như mãnh thú Thao Thiết mở to mồm ra, chờ đợi cắn nuốt hết thảy trong bóng đêm.

Vừa đến 11 giờ tối, Dư Nhạc từ trong tiểu truân tỉnh lại(?), hoảng sợ trợn to hai mắt, bối rối xem xét chung quanh trên xe, không thấy bất kỳ dị thường nào, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra, muốn tiếp tục ngủ lại không thể nhắm mắt.

Bạch Cảnh thản nhiên nhìn hắn: “An tĩnh.” Hắn không nghỉ ngơi, người khác còn muốn nghỉ, lập tức liền tới 12 giờ, thời gian có thể nghỉ ngơi dưỡng sức đã không còn nhiều lắm.

Dư Nhạc tâm thần căng thẳng, an tĩnh trong chốc lát, bỗng nhiên che ngực, trên trán toát ra nhiều mồ hôi lạnh, giống như đang thừa nhận thống khổ vô cùng, giãy giụa đứng lên: “Không, đừng đi qua, đừng đi qua, phía trước có nguy hiểm.”

Người đang nhắm mắt nghỉ ngơi bừng tỉnh, tất cả đều cảnh giác, Bạch Cảnh nhíu mày, nhìn đồng hồ, hắn biết phía trước có một thị trấn nhỏ, trước 12 giờ đi ngang qua không thành vấn đề, sau có thể từ cách vách thị trấn lên đường cao tốc, nếu mọi chuyện thuận lợi, ba giờ đêm là có thể đến D thị.

Lưu Hoa mãnh liệt phanh gấp một cái, mọi người còn không kịp phản ứng, chỉ thấy mấy con chó biến dị thật lớn, miệng giương to như cái chậu đầy máu từ hai bên xe đánh tới, trong đó còn có một con, miệng phun ra lửa cháy hừng hực.

“Ba ba.” Lý Manh tuổi còn rất nhỏ, thân mình run rẩy trốn ở trong ngực Lý Dực.

“Đừng sợ, ngoan, ba ba sẽ bảo hộ con.” Lý Dực vỗ nhẹ lưng con trai, cũng không biết là an ủi con trai hay an ủi chính mình. Chó lớn như vậy, một đường đi tới vẫn là lần đầu tiên, không giống như tang thi cứng ngắt, chó lớn càng thêm linh hoạt, nhanh nhẹn mà vô cùng hung mãnh.

Người trên xe không hẹn mà cùng nhanh chóng cầm lấy súng bắn, chó biến dị tuy lợi hại nhưng không chịu nổi bọn họ nhiều người, rất nhanh đã bị hạ gục, Lưu Hoa vô ý bị cào thương, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.

Bạch Cảnh liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Chó biến dị không phải là tang thi, ngươi không cần khóc, sẽ không bị nhiễm, chính là vận khí lần sau sẽ không tốt như vậy.”

Mọi người trong lòng đều căng thẳng, Lưu Hoa lúc hốt bi hốt hỉ, cảm thụ trong lòng nói không nên lời, nhưng hắn biết, lần này là hắn sơ suất, bằng không cũng sẽ không dễ dàng bị thương.

“Đa tạ Cảnh thiếu, về sau sẽ cẩn thận.”

Bạch Cảnh gật đầu không nói chuyện, đối với mấy người kia có chút đồng cảm, có thể nghe khuyên nhủ, hiểu tôn trọng, thực tốt, nếu là người không an phận, hắn tình nguyện Tiêu Táp không có thủ hạ. Tùy tiện chỉ một người: “Đi, phá vỡ đầu bọn nó, lấy ra đồ vật bên trong, nhanh lên một chút.”

Lưu Uy chỉ chỉ cái mũi: “Ta…”

Bạch Cảnh trừng hắn: “Không phải ngươi thì là ai, nhanh lên, không có thời gian để chậm trễ đâu.”

Lưu Uy vẻ mặt ghê tởm, Cảnh thiếu một người sạch sẽ, sao lại thích lấy đầu óc thi thể, bất quá mặc kệ nghĩ như thế nào, hắn vẫn nhanh chóng hành động, hắn biết hiện tại thời gian cấp bách, Cảnh thiếu không vô duyên vô cớ bắt hắn làm chuyện vô dụng.

Bảy con chó biến dị đào tổng cộng được ba miếng tinh hạch, Lưu Uy nhanh chóng trở lại trên xe, Tiêu Táp ý bảo Lưu Hoa lái xe, sau đó cầm lấy bộ đàm: “Mọi người đề cao cảnh giác, đóng kỹ cửa sổ xe, gia tốc chạy, trước 12 giờ đêm phải lên được đường cao tốc.”

Lưu Uy đem tinh hạch lau khô sạch sẽ, sau đó đưa cho Bạch Cảnh, mấy người còn lại cũng tò mò nhìn qua.

Bạch Cảnh ném một viên cho Tiêu Táp: “Thử xem có thể hấp thu năng lượng hay không?”

Ánh sáng trong mắt Tiêu Táp chợt lóe, hồi tưởng lại lời Bạch Cảnh nói, hỏi: “Biến dị động vật có phải giống dị năng giả, bản thân vẫn là động vật, chín là có dị năng đặc biệt, trong đầu bọn nó có tinh hạch, vậy tang thi kia?”

Bạch Cảnh hé miệng cười nhạt, bội phục đầu óc linh hoạt của Tiêu Táp, thấy tất cả mọi người vểnh tai, liền nói: “Hiện tại tang thi không có tinh hạch, biến dị động vật cũng phải xem tỉ lệ, bất quá chờ sau khi bọn nó thăng cấp, trong đầu sẽ xuất hiện tinh thể, cấp bậc dựa theo màu sắc mà phân chia, tinh hạch trong suốt loại này là thấp nhất, trừ Dư Nhạc ra, còn lai ba dị năng giả, vừa vặn đủ phân.”

“Vậy còn ngươi?” Tiêu Táp hỏi đầu tiên.

Bạch Cảnh ảm đạm cười: “Ta không quan hệ, các ngươi là nhân viên chiến đấu, tự nhiên phải tăng cường trước, đem nay nói không chằng còn phải ác đấu một phen, sử dụng hết tinh thần lực hiệu quả sẽ càng tốt.”

Tiêu Táp gật đầu không nói gì, mấy người còn lại cũng là thật tâm kính nể Cảnh thiếu.

Kế tiếp chỉ ngắn ngủi mười phút lộ trình lại gặp gỡ mấy động vật biến dị lẻ loi phân tán, càng tiếp cận thị trấn, động vật biến dị càng ít, cũng càng làm cho lòng người sinh cảnh giác.

“A…” Tiếng kêu thảm thiết thê lương tận trời xanh, ở ban đêm phá lệ vô cùng khủng bố.

Bạch Cảnh nhíu mày, nhìn đồng hồ một chút, 11h20′.

Còn chưa đến thị trấn, mọi người liền nghe thấy tiếng quát tháo hoảng sợ, tiếng khóc cầu cứu ở xa xa.

Sắc mặt Dư Nhạc trắng bệch, gắt gao nhắm hai mắt lại. bên miệng thì thào nói: “Động vật, động vật, thật nhiều động vật ăn thịt người, còn có, a,…… nam nhân kia đem con trai ném, ác…”

Miệng Dư Nhạc có cảm giác ghê tởm, mãnh liệt mở hai mắt, kéo kính xe xuống nôn mửa một trận.

Bạch Cảnh lạnh lùng nhìn hắn, hung hăng trách mắng: “Nếu điểm năng lực ấy ngươi cũng không có, cút sớm cho ta, đóng cửa sổ lại.”

“Về sau sẽ không, ta sẽ nhanh chóng thích ứng.” Dư Nhạc cố giữ vững tinh thần, trên mặt còn sợ hãi, nghĩ mà sợ, lại không thấy cợt nhả, cắn chặt môi, thân thể không ngừng run rẩy.

Mấy người bên cạnh trầm mặc xuống, Dư Nhạc tuy chỉ nói ngắn ngủi vài câu, trường hộ trong đó lại không khó đoán ra.

“Gia tốc chạy.” Tiêu Táp thản nhiên nói.

Vừa dứt lời, liền thấy phái trước chạy tới một nữ nhân tóc tai bù xù, trong tay còn ôm một đứa nhỏ ba tuổi, hướng về đèn xe hô to: “Dừng xe, dừng xe, cứu cứu con trai ta.”

“Đi mau, phía sau nàng có tang thi chó.” Dư Nhạc rất nhanh khôi phục lại, hắn phát hiện thanh âm của mình, đúng là lãnh tĩnh bất khả tư nghị.

Trên xe yên tĩnh không tiếng động, không có người đối với việc thấy chết không cứu mà dị nghị, tới gần thị trấn, ven đường người bắt đầu tăng nhiều, điên cuồng hô cứu mạng, có mấy chiếc xe bay nhanh ra ngoài.

Kê minh khuyển phệ, nghe thanh âm truyền đến bên tai, Bạch Cảnh im lặng, không nghĩ tới, người còn không có biến thành tang thi, lại bị tang thi động vật giết chết trước, đời này quả nhiên bất đồng.

Không có bất cứ cái gì dừng lại, mấy chiếc xe đâm trái đâm phải, ai chống đỡ ai, thấy tư thế như vậy, người trong thị trấn chạy ra ngoài nhanh chóng đuổi kịp.

Cho đến khi lên được đường cao tốc, trạm kiểm soát không có bất kỳ ai thu phí, Tiêu Táp không chút do dự ra lệnh một tiếng: “Nhanh!”

Vừa mới đi được một đoạn, chợt nghe phía sau truyền đến thanh âm thảm thiết. Quay đầu nhìn lại, thực rõ ràng chiếc xe lay động trái phải, “oanh!” một tiếng đâm vào hàng rào chắn, bạn tốt, người nhà còn cùng ngồi trên xe lúc trước, giờ hai mắt ngốc trệ, mở to cái miệng chảy máu đầm đìa cắn xé người bên cạnh.

Bạch Cảnh nhìn thời gian, vừa lúc 12 giờ đêm.

Tiếp lại có xe ngừng lại, có người la to, còn có người máu tươi đầm dìa chạy đến, đương nhiên cũng có bình yên vô sự, khủng hoảng sợ hãi khiến cho hắn đi theo chiếc xe phía trước, Quốc lộ loạn thành một đống, người phía sau phát hiện sự cố, vội vàng quay đầu xe.

Về phần những người kêu cứu mạng, đến lúc này, chạy thoát thân còn không kịp, ai sẽ còn quản sống chết của người khác.

Cho đến khi không nghe được bất kỳ tiếng động nào, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra.

Bạch Cảnh đạm mạc nhìn về phía trước: “Còn chưa tới D thị, phía trước còn một hồi ác chiến cần phải đánh.” Bọn họ lúc này là chiếm thời gian tiện nghi, nếu là đến đường cao tốc hơi muộn một chút, nói không chừng sẽ bị chặn lại….

Tác giả có lời muốn nói: ta lười dịch, hix, mọi người gặm qt nhé.

Kỳ thật, ta cảm thấy Tiêu Táp thật sự không thánh mẫu, sí diễm minh mới vừa ở riêng, tiểu cảnh liền mất tích, sau đó hắn mà bắt đầu vội, vừa muốn tìm người, lại lộng nhà trọ, những điều này là do kế hoạch ngoại sự, nếu không là Bạch Cảnh nói với hắn mạt thế, mà còn còn trải qua chứng thật, thay đổi ai, chỉ sợ đều sẽ không tin tưởng.

Hắn duy nhất làm sai quyết định, chính là đem người tiếp đi nhà trọ, không nên phòng ngừa chu đáo, xã hội đen nói giáo trình khí, nhưng trên thực tế, nghĩa khí cũng rất cạn mỏng, bởi vì bọn họ xã hội đen, cho nên không có đạo đức ước thúc, thủ hạ so le không đồng đều là khẳng định , ta không biết đại gia là như thế nào đối đãi xã hội đen, ta là ấn 98 cổ hoặc tử nguyên hình thiết kế, có lẽ là ta rất lạc đơn vị, nhưng lúc trước nhìn thời điểm, ấn tượng thật sự khắc sâu, siêu thích.

Tiêu Táp tưởng cứu bọn họ, không thể không phi, nếu là hắn không cứu, hắn còn xứng đương lão Đại sao? Xung đột thành tất nhiên, hắn đoạn cũng sẽ đoạn quả quyết.
Bình Luận (0)
Comment