Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia

Chương 44

Một đường kế tiếp thông thuận, bởi vì đã khuya, đường cao tốc rất ít người, chỉ khi đi ngang qua khu thu phí, ngẫu nhiên mới hội ngộ mấy tang thi, trong tay bọn họ có vũ khí, giải quyết cũng rất tiện lợi, chiếc xe đằng sau càng đem bọn họ là cứu tinh, một khắc cũng không muốn rời đi.

Càng tới gần D thị chung quanh càng nhiều xe, có người từ D thị trốn ra, cũng có người vội vã chạy thoát thân tới D thị.

Đến cửa khẩu ra vào đường cao tốc, xa xa liền thấy một dãy xe, tình huống cùng lúc trước giống nhau, chiếc xe ngã trái ngã phải, tang thi chung quanh cắn người, còn có mấy chiếc xe đụng nhau, tiếng khóc kêu hoảng sợ loạn thành một mảnh, cũng có người rõ ràng vứt bỏ xe mà chạy.

“Đi trạm xăng dầu.” Tiêu Táp thản nhiên nói, mày không tự giác nhíu lại, đường cao tốc này xe cộ không có quy củ, có chiếc xe lui tới chỗ trống chui vào, mấy chiếc xe đụng vào nhau, đem đường phong lại, nếu bọn họ muốn đi ngang qua khẳng định không được, trừ khi vứt xe mà đi, nếu chung quy sẽ chậm trễ thời gian còn không bằng đi thu thập xăng trước.

“Hảo.” Lưu Hoa bật người thay đổi đầu xe, trải qua dọc đường đi dần thích ứng, trạng thái tinh thần mọi người đã tốt hơn nhiều, trong lòng cũng chẳng phải sợ hãi, tang thi mà thôi, sợ cái lông, chỉ cần không bị quơ được, một súng liền giải quyết xong.

Chính là mấy chiếc xe vừa mới quay đầu, Lưu Hoa liền ngã ngửa một cái, chiếc xe nguyên bản đi theo phía sau họ, lúc này xoát xoát tụ họp thay đổi phương hướng, thật sự đem đường phía trước chặn lại.

Lưu Uy thổi ra một hơi: “Những người này xảy ra chuyện gì, thật con mẹ nó vướng bận.”

Tiêu Táp nhíu mày phân phó nói: “Đem xe dừng lại ven đường, vài người đi theo ta, dư lại mấy người thủ xe, nếu có người muốn gây sự, các ngươi hẳn nên biết làm thế nào?”

“Táp ca yên tâm.” Lưu Hoa vỗ ngực cam đoan.

Tiếp, trên mỗi chiếc xe đi xuống hai người, Bạch Cảnh tự nhiên đi cùng Tiêu Táp, trên mấy xe chung quanh có người mắt sắc, thấy bọn họ xuống xe, ánh mắt xoay chuyển, chuyển qua trạm xăng dầu cách đó không xa, vội vàng mang theo hai thanh gậy nữa xuống xe, gắt gao đi theo phía sau.

Hàn Diễn tính tình không tốt, mấy ngày này nghẹn một bụng tức giận, cầm lấy súng bắn về phía sau, ngoài miệng còn hầm hừ mắng: “Đều lăn cho lão tử.”

Bạch Cảnh liếc hắn một cái không để ý tới, những người khác thực thức thời trầm mặc không nói.

Súng còn chưa có bắn tới, đã có người kéo giọng hô to: “Giết người nha….”

Cũng có người lớn ga chỉ trích: “Đường này cũng không phải của nhà ngươi, ta cho ngươi biết, hiện tại chính là xã hội pháp chế.”

“Ta muốn thưa các ngươi mang súng giết người.”

Hàn Diễn tức, nhất thời bị nghẹn trụ.

Bạch Cảnh mỉm cười nghiền ngẫm, người a, vẫn luôn là như thế này, gặp phải tang thi sẽ sợ hãi, gặp người sẽ lộ ra bản tính.

Tiêu Táp lười xem bọn hắn, lôi kéo Bạch Cảnh bước đi.

Có người thấy thế sốt ruột, ngoài miệng tuy rằng ngạnh nói, nhưng ở trước súng của Hàn Diễn cũng không dám vọng động.

“Lão đại, lão đại, ta không cùng nhóm bọn họ, mang ta theo đi, ngươi muốn bao nhiêu tiền cũng được, đi D thị, ta liền cho ngươi.”

“Cũng mang ta theo, hiện tại thế đạo không dễ ràng, mọi người hẳn là càng cần nhiều hỗ trợ, ta chỉ lấy một ít xăng, tuyệt đối sẽ không lấy nhiều.” Lời này nói chân tình thiết ý, nếu xem nhẹ hai cây gậy trong tay hắn, nghe còn thấy rất cảm tình.

Mũi Hàn Diễn đều bị tức đến thở ra khói, thấy Tiêu Táp không có chờ hắn, hung hăng dậm chân, vội vàng đi theo, về phần mấy người phía sau, mặc kệ nó.

Trạm xăng dầu thực loạn, đi qua xem liền hiểu ngay, có vết máu, có người chết, có chiếc xe trống, có đồ vật ngã trái ngã phải, duy nhất không có tang thi.

“Mọi người đề cao cảnh giác.” Tiêu Táp đánh giá mọi nơi, thân thể buộc chặt.

Bạch Cảnh liếc mắt đảo qua, nhíu mày nhìn dấu vết trên thi thể ghê người, trầm tư một khắc: “Là móng vuốt động vật, mọi người cẩn thận.”

Kiểm tra chung quanh lại một lần, thấy không có gì nguy hiểm, Tiêu Táp nói: “Ba người ở lại bên ngoài, những người khác theo ta đi vào.” Mục tiêu của hắn cho tới tận bây giờ đều là kho hàng.

Lấy Tạ Dân Hàng dẫn đầu, Hàn Diễn đuổi tới cuối cùng, ở lại bên ngoài cùng Chu Tập.

Tiêu Táp lôi kéo Bạch Cảnh nhắm thẳng đến kho hàng.

Nhìn cửa lớn kho hàng đóng chặt, Tiêu Táp căng thẳng tâm thần, xoay người bắn một súng.

“Meow—” Tiếng kêu hung ác, giống như không hề sở giác tự phát ra. Tốc độ nhanh như thiểm điện, không chút nào giống tang thi cứng ngắc.

Tiêu Táp vội vàng lui về phía sau, thuận tay ném qua một tấm sắt.

“Răng rắc!” Chỉ thấy lợi trảo mèo vô kiên bất tồi, nháy mắt xuyên qua tấm sắt, sau đó đánh tới mọi người, nanh vuốt sắc bén dưới sự chiếu rọi của ngọn đèn lóe ra quang mang âm trầm lợi hại, ngay cả vết máu loang lổ trên trảo cũng càng thêm rõ ràng.

Mấy người còn lại tay mắt lanh lẹ, cầm súng không ngừng bắn phá, động tác của mèo thập phần linh mẫn, lòe lòe trốn, tựa hồ đã xác định chuẩn Tiêu Táp, hung ác đánh tới.

“Hướng vào ót nó.” Bạch Cảnh hô to một tiếng, điều động tinh thần lực ngắm chuẩn, “Phanh! phanh! phanh!” Sau mấy súng liên tiếp, mèo mới kêu thảm một tiếng, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

“Là biến dị tang thi mèo” Sắc mặt Bạch Cảnh hơi trầm xuống, biến dị tang thi mèo cùng một bậc với tang thi, chính là so với tang thi càng thêm linh mẫn, hung ác.

Trực tiếp phá vỡ đầu mèo, Bạch Cảnh lấy ra tinh hạch, ánh sang màu thản nhiên lộ ra chút quang mang, cầm trên tay nhìn nhìn sau đó mới ném cho Tiêu Táp.

Mọi người trầm mặc, một đường quá mức thông thuận, thông thuận làm cho bọn họ quên nguy hiểm, thẳng đến giờ khắc này, mới giật mình bất giác nghĩ mà sợ, nếu một mình gặp gỡ biến dị tang thi mèo, có lẽ bọn họ không có bất luận đường sống gì.

“A…” Lâm Chí Phi thống khổ che đầu, giống như phát tiết mà hô to. Là sợ hãi, sợ hai, hoặc một đường chứng kiến, nghe thấy, trong lòng áp lực quá lớn, sợ hãi tử vong bao phủ hắn, lại không thể tìm thấy lối ra.

“Oanh!” Một âm thanh vang lên, chỉ thấy bón phía Lâm Chí Phi bốc lên ánh lửa.

Bạch Cảnh nhướn mày, thản nhiên nói: “Chúc mừng.” Sợ hãi cũng là một loại cảm xúc, hắn có thể phá tan điểm cực hạn kích phát dị năng, nên nói hắn vận khí tốt, hay nên nói hắn nhát gan, bất quá nói tóm lại là chuyện tốt.

Lâm Chí Phi ngây ngốc, hết nhìn đông lại nhìn tây, hắn vừa rồi cũng không biết xảy ra chuyện gì, hắn chỉ nhớ rõ, vừa rồi tang thi mèo chỉ cách hắn một bước, lợi trảo chỉ kém một chút là có thể cào nát mặt hắn, trong lòng hắn sợ hãi lại sợ hãi, nghe được Bạch Cảnh giải thích liền giống như không thể chống đỡ được nữa phát tiết ra, không ngờ lại kích phát dị năng rồi.

“Hảo tiểu tử.” Vương Đào vỗ vỗ vai hắn, trong lòng nhịn không được ao ước.

Tiêu Táp cũng rất cao hứng, trong đội ngũ lại nhiều thêm một dị năng giả, bất quá cao hứng là cao hứng, chính sự không thể chậm trễ, bắn mấy súng về cửa khóa, trầm giọng nói: “Đi thôi.”

Đi vào kho hàng, Bạch Cảnh không chút do dự, trực tiếp đem xăng thu vào không gian, hắn cũng sẽ không học cái gì hảo tâm, lưu lại một thùng nửa thùng cho người phía sau, ai biết người nọ là người tốt hay kẻ xấu.

Bạch Cảnh thu xong xăng, vỗ vỗ tay đang định kêu mọi người trở về, vừa mới xoay người….

“Tiểu Cảnh—” Tiêu Táp hô to, sắc mặt trắng nhợt, con ngươi băng lãnh trấn định lộ ra vẻ hoảng sợ, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn….

“Meow—” Một tang thi mèo, từ trên đỉnh đánh mạnh xuống, mục tiêu tự nhiên là Bạch Cảnh phía trước.

Không kịp phản ứng, không kịp né tránh, Bạch Cảnh chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, bên tai nghe thấy tiếng Tiêu Táp cấp tốc vội vàng gọi, tận lực có vài tiếng súng vang lên, sau đó hắn cảm giác mình rơi vào trong một cái ôm ấm áp.

Ngây ngốc lấy lại tinh thần, chỉ nhìn thấy mọi người xung quanh trợn mắt há mồm, tang thi mèo lại nằm trên đất không nhúc nhích.

“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Cảnh lăng lăng, thẳng đến hiện tại, hắn vẫn cảm giác được cái loại tần suất tim đập không xong của chính mình.

Dương Tuấn chỉ chỉ mèo, lại chỉ chỉ Tiêu Táp, hai tay nắm lại: “Vừa rồi thấy ngươi ở kia, sau đó đột nhiên biến mất, Táp ca nổi bão, mèo chết, về phần ngươi thế nào xuất hiện sau đó….” Dương Tuấn nhún vai, chính Bạch Cảnh cũng không biết, bọn họ như thế nào lại biết.

Bạch Cảnh ngẩn ngơ, hắn chỉ nhớ rõ vừa rồi sợ đến choáng váng, muốn tìm một chỗ trốn đi, hồi tưởng lần trước trong không gian, giống như cũng bỗng nhiên rời địa điểm, chẳng lẽ là thuấn di?

Đầu óc Bạch Cảnh xoay chyển, áp lực không cản được kinh hỉ ttrong lòng, thầm nghĩ thử lại xem, kết quả có thể nghĩ, không có nửa điểm phản ứng.

Bạch Cảnh nhíu mày, ngộ, kỹ năng thuấn di này, một ngày chỉ có thể dùng một lần, rất yếu, dùng hai lần còn có thể chạy qua chạy lại, một làn dường như chỉ có thể thoát thân. Bất quá chung quy so với không có tốt hơn, lần này cũng coi như cứu hắn, tuy rằng hắn không sợ bị mèo cào, nhưng rốt cuộc cũng rất ghê tởm, mà hiện tại hắn cũng không nghĩ bại lộ nước suối không gian.

“Về sau cẩn thận.” Tiêu Táp bế hắn thật lâu mới buông ra, sau đó liền gắt gao nắm tay hắn không buông.

Bạch Cảnh tự biết mình đuối lý, ngẫm lại cũng không phản đối, dù sao trong mắt đám người kia bọn họ vốn là người yêu, dắt tay liền dắt tay, thẹn thùng cái lông.

Thu hồi tinh hạch, mấy người nhanh chonhs lui lại, vừa đến bên ngoài liền nghe thanh âm cãi nhau. Có người muốn tiến vào kho hàng, mấy người Hàn Diễn thủ vững không cho. 110 nhanh chóng được gọi, chỉ tiếc không có ai nghe.

Bạch Cảnh bĩu môi, kỳ thật nếu đổi lại là hắn, sớm đã bắn qua mấy súng, xem ai còn chít chít oai oai, Hàn Diễn làm ầm ĩ lên, kỳ thật cũng chỉ là hổ giấy, cũng không phóng được mấy súng hù dọa người, ai sợ.

“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Táp vừa ra tới, mãn tràng liền yên tính, ba người muốn nói trước, tuy rằng trong tay cầm súng, nhưng rốt cuộc cũng không có tổn thương thực chất, cùng so sánh với tang thi, bọn họ tình nguyện cùng người giao tiếp.

Năm người Tiêu Táp vừa mới trải qua một trường ác đấu, vừa ra tới khí thế tự nhiên hung mãnh, mà trên tay mỗi người còn cầm vũ khí, bộ dáng hung thần ác sát, đem mọi người hù sợ.

“Táp ca…” Hàn Diễn thực ủy khuất, muốn nói lại thôi, đây là câu đầu tiên Tiêu Táp vói với hắn từ nửa tháng trước, cho dù là trên đường, Táp ca cũng đuổi hắn đến xe người khác, hắn biết là mình có sai, nhưng không phải là đã tìm được Bạch Cảnh rồi sao, chẳng sợ trong lòng không thích, hắn vẫn nhịn xuống, Táp ca còn muốn thế nào?

Tiêu Táp gật đầu một cái, thản nhiên nói: “Đi.” Kỳ thật hắn đã sớm nguôi giận, chính là hắn hiểu tính tình Hàn Diễn, không khiến hắn ghi nhớ không được, cho nên vì người yêu mà suy nghĩ, chỉ có thể thực xin lỗi huynh đệ, còn thỉnh hắn tiếp tục ủy khuất một đoạn thời gian.

Mọi người chung quanh thấy thế, cũng không tiến vào kho hàng, thấy bọn họ vừa đi, thu thập thu thập rồi nhanh chóng đuổi kịp, xăng tuy rằng trọng yếu, nhưng cái mạng nhỏ vẫn là trên hết.

Hàn Diễn chờ mọi người tập trung, cái đám người kia đúng là không biết xấu hổ.
Bình Luận (0)
Comment