Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 262

Sở Chích Thiên phía sau không trả lời, Tiêu Tử Lăng vừa định giãy khỏi cái ôm khiến cho cậu hít thở không thông này, liền thấy trước mắt nhoáng lên, toàn bộ tình cảnh đã chuyển hoán. Cậu đã tới trên giường lớn bạch ngọc trong Tử Phủ, chẳng qua hiện tại tình cảnh của cậu rất không ổn, bởi vì cậu đang bị Sở Chích Thiên đè nặng trên giường, vững vàng giam cầm trong lòng anh ta.

Mặt Tiêu Tử Lăng đỏ lên, quay đầu qua cả giận nói với Sở Chích Thiên đang đè ở trên người cậu: “Sở Chích Thiên, đầu của anh bị t*ng trùng chiếm đầy hết rồi có phải không? Chúng ta vào Tử Phủ, bọn Diệp Văn thì làm sao?” Bọn họ đi ra là để gác đêm, không phải là vào Tử Phủ trộm hoan.

Sở Chích Thiên cúi đầu ngậm lấy một bên vành tai trắng nõn êm dịu của Tiêu Tử Lăng, khẽ cắn cười nói: “Yên tâm, trăm mét xung quanh phòng nhỏ anh đã dùng kết giới không gian phong tỏa, chỉ cần có người đụng vào, anh nơi đây sẽ biết.”

Lời nói Sở Chích Thiên khiến cho Tiêu Tử Lăng câm nín. Hỗn đản này vì lên giường với cậu, cái gì cũng an bài xong hết rồi, cậu còn có thể nói gì? Xem ra ngày hôm nay chạy trời không khỏi nắng rồi, bất quá cũng tốt, bọn họ đều phải cần một kết thúc, tiếp tục dây dưa đối với hai bên đều không tốt. Nếu Sở Chích Thiên muốn thân thể cậu, cậu cho anh ta hưởng dụng là được rồi, sau đó đôi bên không thiếu nợ nhau.

Sở Chích Thiên cảm nhận được Tiêu Tử Lăng dần dần thả lỏng thân thể, biết cậu đã tiếp nhận sự an bài của anh. Một luồng bi thương khôn kể xông thẳng trong lòng anh, khiến cho anh nhịn không được oán hận cắn vành tai trong miệng, nghe thấy tiếng hô nhỏ trong miệng Tiêu Tử Lăng.

Chẳng lẽ em muốn kéo sạch quan hệ với anh như thế? Sở Chích Thiên dùng đầu lưỡi âu yếm vành tai bị anh cắn ra vết thương của Tiêu Tử Lăng, rũ mi mắt xuống, che đi sự bi thương sâu bên trong. Đã như vậy, để cho anh tận tình yêu em, để cho em biết loại bồi thường này với anh mà nói, vĩnh viễn không đủ, anh muốn nhiều hơn nhiều hơn nữa. . .

Sở Chích Thiên lật thân thể Tiêu Tử Lăng lại, trong tay đột nhiên xuất hiện một lọ nước, đột nhiên đầu lọ bị chặt đứt toàn bộ, Tiêu Tử Lăng ngẩn người, chẳng lẽ Sở Chích Thiên ‘lên giường’ còn có thứ gì cổ quái hay sao? Uống nước thấm giọng? Hay là? Chẳng lẽ còn muốn súc ruột?

Đang lúc Tiêu Tử Lăng miên man suy nghĩ, Sở Chích Thiên tưới cả lọ nước trong tay lên trên đầu mình, không đợi Tiêu Tử Lăng kinh hô đặt câu hỏi, trong tay Sở Chích Thiên lần nữa xuất hiện một lọ nước, mà lần này thì tưới lên trên mặt Tiêu Tử Lăng, thiếu chút nữa khiến cho Tiêu Tử Lăng không hề chuẩn bị bị sặc.

“Sở Chích Thiên, anh phát điên cái gì?” Tiêu Tử Lăng tức giận vuốt mặt ướt đẫm, vội vàng lên giường chính là anh, giội nước cũng là anh ta, không muốn lên thì không lên, hà tất lăn qua lăn lại người ta như thế? Cậu cũng không phải vội vàng cầu hiến thân. . .

Sở Chích Thiên không trả lời, trong tay lần nữa xuất hiện lại một chiếc khăn mặt trắng noãn, anh cẩn thận lau chùi mặt cho Tiêu Tử Lăng, chậm rãi khuôn mặt thuộc về Nguyên Kỳ biến mất, mà khuôn mặt khiến cho anh yêu tận xương tủy kia đang từ từ hiện lên, chính là khuôn mặt chân chính của Tiêu Tử Lăng.

Tiếp theo Sở Chích Thiên tẩy đi ngụy trang của bản thân, Sở Chích Thiên lãnh khốc bá đạo xuất hiện ở trước mặt Tiêu Tử Lăng, Tiêu Tử Lăng trong nháy mắt lĩnh ngộ, lão đại nhà cậu không muốn dùng thân phận người khác lên giường với cậu sắm vai người khác, anh ta chỉ dùng thân phận Sở Chích Thiên lên giường với người tên là Tiêu Tử Lăng, triệt triệt để để làm một hồi hoan ái thuộc về bọn họ.

“Anh nhàm chán, không phải đều là chúng ta sao?” Tiêu Tử Lăng cau mày, nhịn xuống sự đắng chát trong mắt, tim của cậu thế mà bởi vì hành động của Sở Chích Thiên mà hung hăng co rút vài cái.

Sở Chích Thiên yêu say đắm sờ khuôn mặt mà anh buộc trong linh hồn trong giấc mơ này nói: “Không giống, khuôn mặt này với anh mà nói, là thuốc kích tình, để cho anh càng có. . .”

Biết ngay, Sở Chích Thiên sẽ không có lòng tốt như vậy mà. . . Tiêu Tử Lăng oán hận nện giường lớn bạch ngọc dưới thân. Hừ, ban nãy cậu tuyệt đối không hề bị cảm động, tuyệt đối không.

Sở Chích Thiên nở nụ cười trầm thấp, anh một phen nắm cằm Tiêu Tử Lăng, nụ hôn cực nóng trực tiếp hạ xuống, chặn lại lời mắng tức giận sắp sửa thốt ra của Tiêu Tử Lăng. Ban nãy anh nói chính là lời thật, tuy rằng đối với Tiêu Tử Lăng mang khuôn mặt Nguyên Kỳ, sự bành trướng của anh sẽ không dừng lại, nhưng sẽ luôn cảm thấy không thập phần tận hứng.

Anh chưa bao giờ thấy qua biểu cảm rơi vào cuồng hoan của Tiêu Tử Lăng, tuy rằng từng có một lần tình sự kịch liệt, đáng tiếc lần đó khi giải mị độc, anh sợ bị Tiêu Tử Lăng biết mình đã thanh tỉnh, cơ bản đều là nhắm mắt làm, chỉ có thể dựa vào tay anh, miệng anh, thân thể anh để cảm nhận khoái cảm mà Tiêu Tử Lăng đạt được trong lần hoan ái đó, điều này khiến cho anh rất tiếc nuối, bởi vì Tiêu Tử Lăng rơi vào trong đó, anh không tận mắt thấy được một màn mê hoặc động nhân nhất đó.

Anh muốn thấy hết thảy biểu cảm của Tiêu Tử Lăng, thấy khuôn mặt chân thực kia bởi vì anh mà triển lộ phong tình mê người, bất kể là lúc đầu, hay là rơi vào kích tình điên cuồng lúc sau, bất kể là biểu cảm nhíu mày bởi vì đau đớn hay là bị anh làm đến mức không cách nào thừa nhận cuối cùng chỉ có thể rơi lệ cầu xin.

Anh chỉ suy nghĩ thôi mà đã hưng phấn vô cùng, hạ thân càng cứng rắn, cũng khiến cho anh nhịn càng thống khổ. Đó không phải thuốc kích tình thì là cái gì?

Quả nhiên, Tiêu Tử Lăng bị Sở Chích Thiên hôn đến mức biến thành một bãi nước, ánh mắt mê mang có vẻ tinh thuần vô cùng, khiến cho Sở Chích Thiên có một loại khoái cảm biến thái lăng nhục. Hạ thân liền như một mãnh thú dữ tợn, rít gào muốn lập tức chiếm hữu địa bàn của nó.

Sở Chích Thiên biết, anh đã hết cách cứu rồi, Tiêu Tử Lăng đã khiến cho anh phóng thích ma quỷ trong lòng. Hắn đáng chết muốn hung hăng lăn qua lăn lại đại nam hài thoạt nhìn ngây ngô vô cùng dưới thân, muốn nhìn thấy khuôn mặt kia lộ ra sự cầu xin, bất lực, thậm chí là thời khắc chết đi sống lại.

Không sai, hiện ra ở trước mặt Sở Chích Thiên, Tiêu Tử Lăng chân thực là bộ dáng một đại nam hài, dung mạo chân thực của Tiêu Tử Lăng không còn là khuôn mặt đáng yêu vị thành niên mười bốn mười lắm tuổi trước đây nữa. Cũng không phải khuôn mặt thành thục anh tuấn hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi mà về sau cậu bình thường mang. Khuôn mặt chân chính của cậu là một khuôn mặt hai mươi, loại khuôn mặt hỗn tạp giữa thanh thuần cùng già dặn, thành thục cùng non nớt, cảm giác mâu thuẫn mười phần rồi lại khiến cho đường nhìn không thể rời khỏi. . .

Được rồi, từ hình dung vừa rồi chỉ hữu hiệu đối với Sở Chích Thiên, nói cách khác, khuôn mặt này của Tiêu Tử Lăng cũng chỉ có cảm giác mê hoặc nồng đậm đối với mỗi Sở Chích Thiên. Người khác thấy, có lẽ căn bản không có ấn tượng gì, không phải là khuôn mặt hai mươi tuổi mà mỗi người đều có sao? Đương nhiên có thể Tiêu Tử Lăng sẽ đáng yêu hơn một chút, xinh đẹp hơn một chút, thành thục hơn một chút, già dặn hơn một chút, anh khí hơn một chút. . .

Sự thực chứng minh, trên tình sự, Tiêu Tử Lăng căn bản không phải là đối thủ của Sở Chích Thiên, tuy rằng Sở Chích Thiên động tình, bạo tăng, những vẫn còn có thể bảo trì tư duy thanh tỉnh, anh rốt cục khắc chế được xung động muốn trực tiếp lên ngựa, bắt đầu tiến hành kế hoạch anh sớm đã định ra, trận hoan ái này không phải hoan ái đơn thuần, mà là trận đấu sức giữa anh cùng với Tiêu Tử Lăng.

Đáng tiếc Tiêu Tử Lăng bị tài nghệ cao siêu của Sở Chích Thiên làm cho thần hồn điên đảo, tuyệt không biết kế hoạch của Sở Chích Thiên, bằng không cậu sẽ không bỏ mặc chính mình, rơi vào trong trận hoan ái này.

Đương nhiên Sở Chích Thiên còn có thể bảo trì tư duy thanh tỉnh dưới tình huống như vậy, khắc chế sự dâng trào của chính mình, là năng lực đã trải qua huấn luyện đặc thù mới có được. Người thừa kế thuộc về gia tộc đứng đầu như Sở Chích Thiên, đã định trước cả đời anh sẽ không bình an, từ nhỏ đã phải đối mặt các loại âm mưu cùng ám sát tầng tầng lớp lớp. Sau khi thành niên, đương nhiên phải tiến hành Chương trình học liên quan đến phương diện này, cùng với bảo trì thần trí thanh linh ở trong hoan ái ứng đối sự tập kích đột nhiên của người bên gối như thế nào, không ai biết đối thủ có thể dùng loại biện pháp này để đạt được mục đích của bọn chúng hay không, đây cũng là nguyên nhân kiếp trước Sở Chích Thiên sau khi hoan ái với nữ nhân, vĩnh viễn không giữ người lại.

Vì vậy, Sở Chích Thiên sau mười sáu tuổi, đã rõ như lòng bàn tay đối với loại tình sự này, nên hiểu đều đã hiểu, chỉ có khi hiểu rõ hết thảy điều này mới có thể biết người dưới thân là vô hại hay là sát thủ lẻn vào. Đương nhiên, tiến hành loại Chương trình học này còn có một nguyên nhân, đó chính là triệt để để cho người thừa kế hiểu rõ quen thuộc loại hoan lạc giường chiếu này, thì sẽ không mê loại chuyện này nữa, cũng sẽ không xuất hiện loại người ngu ngốc chỉ yêu người đẹp không yêu giang sơn.

Trước đây Sở Chích Thiên học chỉ là hoan ái cùng nữ nhân, dù sao không một gia trưởng nào hy vọng con cháu nhà mình thích nam nhân, bọn họ đều hy vọng con cháu tương lai hưng thịnh. Bất quá, sau khi Sở Chích Thiên hiểu rõ cảm tình của bản thân, liền bắt đầu học tập thứ trước đây không học được (nam nam hoan ái), mà hiện tại nên hiểu với không nên hiểu anh đều đã hiểu tất cả.

Tiêu Tử Lăng cảm thấy ngực chợt lạnh, thần trí bay ngoài trời rốt cục đã được tóm trở về một chút, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào, quần áo nơi ngực cậu đã bị cởi ra, mà Sở Chích Thiên đang cởi ra dây lưng cậu, chậm rãi cởi quần ra cho cậu, quần trong màu đen gắt gao bao lấy hạ thân cậu, cùng với hai bắp đùi thon dài trắng nõn đang từng chút từng chút hiện ra ở trước mặt Sở Chích Thiên.

Tiêu Tử Lăng rõ ràng thấy ánh mắt của Sở Chích Thiên càng thêm ám trầm, yết hầu trượt mấy lượt, thậm chí cậu còn nghe thấy tiếng nuột nước bọt của Sở Chích Thiên. . . Tiêu Tử Lăng nheo mắt lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý, xem ra Sở Chích Thiên rất hài lòng thân thể cậu.

Bởi vì Thanh Tâm Thuật, bởi vì hấp thu chuyển hóa năng lượng thức ăn tu bổ, tố chất thân thể của Tiêu Tử Lăng đã không còn là loại thân thể phế tài lúc đầu nữa, sớm đã trở nên thập phần thông thấu, mềm mại dẻo dai, mỗi một cơ chế của nó đều ở trạng thái hoàn mỹ, điều này khiến cho mỗi một bộ phận thân thể cậu đều rất cân đối, khiến người ta nhìn rất thoải mái, không chỉ như thế, tu luyện dị năng cũng rất nhanh chóng, tuy rằng so không bằng Sở Chích Thiên được trời ưu ái, nhưng cũng không kém hơn nơi nào, đây cũng là nguyên nhân Tiêu Tử Lăng có thể tiến vào lớp cao thủ đứng đầu.

Rất nhanh, Tiêu Tử Lăng bị Sở Chích Thiên lột sạch sẽ, không còn một mảnh, mà Sở Chích Thiên cũng đã lột bản thân sạch trơn. Sở Chích Thiên chậm rãi cúi thân xuống, như quỳ lễ, bắt đầu hôn da thịt Tiêu Tử Lăng, từ trán, chóp mũi, môi đến cằm, anh chậm rãi đi xuống, hầu kết, cổ, xương quai xanh, lại đến hai hạt anh đào hồng nhuận khiến cho anh trông mà thèm.

Nụ hôn như hồ điệp của Sở Chích Thiên khiến cho Tiêu Tử Lăng gai ngứa vô cùng, cậu vô ý thức giãy dụa trốn tránh, lại bị thân thể cường tráng của Sở Chích Thiên vững vàng ngăn chặn, không thể động đậy chút nào, cậu cảm thấy mình tựa như mỹ thực trong chén, đang bị Sở Chích Thiên chậm rãi thưởng thức, sau cùng từng chút ăn sạch sành sanh.

Sở Chích Thiên trước tiên dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm liếm da thịt bốn phía anh đào, lại thủy chung không chịu yêu thương viên anh đào bởi vì Sở Chích Thiên liếm mà bắt đầu đứng thẳng lên kia, Sở Chích Thiên biết hai hạt anh đào nơi ngực là điểm mẫn cảm của Tiêu Tử Lăng, chỉ cần hút mút một chút, đã có thể khiến cho Tiêu Tử Lăng động tình không thôi, đây là kinh nghiệm anh có được khi mượn cơ hội huấn luyện lần đầu tiên, đương nhiên lần giải mị độc kia, tuy rằng không mở mắt, cũng có thể cảm nhận được điểm này.

Nhưng lần này, Sở Chích Thiên không muốn để cho Tiêu Tử Lăng thỏa mãn nhanh như vậy, anh muốn từng bước một để cho Tiêu Tử Lăng rơi vào điên cuồng, để cho cậu vĩnh viễn không quên được trận tình ái này, thậm chí triệt để mê trận thịnh yến này.
Bình Luận (0)
Comment