Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 263

Sở Chích Thiên kiên trì dùng môi lưỡi âu yếm da thịt xung quanh hai anh đào nơi ngực Tiêu Tử Lăng, trong lòng Tiêu Tử Lăng gai ngứa vô cùng, bắt đầu vô ý thức vặn vẹo thân thể, cậu cảm thấy chưa đủ, nụ hôn của Sở Chích Thiên khiến cho cậu cảm thấy không chân chính âu yếm được đến nơi cậu cần nhất, sự khó chịu ngứa đến mức tận cùng lại không được thư giải trong lòng khiến cho Tiêu Tử Lăng bất chấp thứ gì khác nữa, cậu ưỡn ngực, bắt đầu thống khổ vặn vẹo thân thể.

“Muốn sao?” Sở Chích Thiên đột nhiên ngẩng đầu, đình chỉ liếm nơi ngực cổ, anh vừa nói chuyện vừa dời đi mục tiêu, bắt đầu khẽ cắn vành tai Tiêu Tử Lăng, hơi thở nóng rực thổi ra sau tai Tiêu Tử Lăng khiến cho thân thể Tiêu Tử Lăng nhịn không được run rẩy, vùng da thịt đó đã phấn hồng, không thể nghi ngờ đây cũng là một trong những nơi mẫn cảm của cậu.

Vành tai lóng lánh trong sáng đáng yêu lại phấn hồng ở trong mắt Sở Chích Thiên như một món ngon mỹ vị, rất mê hoặc, anh thở dài thấp một hơi, cúi đầu dùng đầu lưỡi của mình câu liếm tai Tiêu Tử Lăng một chút, thân thể Tiêu Tử Lăng run mạnh lên, không cách nào khống chế mà tràn ra một tiếng rên rỉ từ trong yết hầu: “Ưm a ~!”

Một tiếng này khiến cho Tiêu Tử Lăng xấu hổ khó che lấp, cả người cậu xấu hổ tựa như con tôm luộc, đỏ bừng, khẽ cắn môi dưới của mình, cố nuốt xuống tiếng rên rỉ kế tiếp.

“Tiểu Lăng, anh thích nghe thanh âm của em, kêu ra đi.” Sở Chích Thiên cười khẽ, khó nén sự đắc ý trong đó, sự đáp lại của người yêu đã chứng minh sự nỗ lực của anh không hề uổng phí.

Lời nói của Sở Chích Thiên khiến cho Tiêu Tử Lăng cắn môi dưới của mình càng chặt, cậu rất xấu hổ, loại chuyện mất mặt đó cậu thế nào có thể làm, một người nam nhân thế nào có thể phát sinh loại thanh âm dâm đãng đó dưới sự âu yếm của một người nam nhân khác, thực sự là quá mất mặt nam nhân của cậu mà.

Được rồi, tuy rằng Tiêu Tử Lăng muốn dùng phương pháp đền bù ‘thịt’ để giải quyết nghiệt duyên giữa hai người, nhưng không có nghĩa là cậu chịu buông xuống hết thảy tự tôn nam nhân của cậu, như một nữ nhân dâm loạn phóng đãng mặc sức hầu hạ ở dưới khố Sở Chích Thiên.

“Không chịu sao? Không hề gì, anh sẽ khiến cho em không cự tuyệt được, kêu đến mức yết hầu cũng phải khàn.” Lời nói của Sở Chích Thiên chính là chiến thư của anh, lần này không khiến cho Tiêu Tử Lăng triệt để điên, anh sẽ không xứng làm nam nhân của Tiêu Tử Lăng.

Sở Chích Thiên đã có mục tiêu không cần phải nhiều lời nữa, khai hỏa toàn bộ mã lực, anh muốn cho nam nhân dưới thân hưởng thụ được một trận hoan ái sâu sắc, vĩnh viễn không cách nào quên. Mỗi khi đến thời khắc động tình, chỉ có thể nhớ tới hết thảy mà anh dành cho, chỉ có thể tiếp nhận thân thể anh, cam tâm tình nguyện điên vì anh. Chính như lúc đầu anh nghĩ, trận tình sự này không đơn giản là một trận hoan ái, mà là một trận chiến dịch, là trận đấu sức gữa anh với Tiêu Tử Lăng, là chiến trường đôi bên chinh phục cùng bị chinh phục.

Sở Chích Thiên lần nữa cúi đầu, nghiêm túc kiên trì âu yếm toàn bộ da thịt nơi ngực Tiêu Tử Lăng, lại vô tình cự tuyệt âu yếm hai hạt anh đào đã đứng thẳng cứng rắn kia, dị năng không gian cấp tám của anh vững vàng giam cầm thân thể Tiêu Tử Lăng, nếu muốn chế phục được Tiêu Tử Lăng với dị năng cấp sáu đỉnh cấp, cùng với sự gia thành của Thanh Tâm Thuật tầng năm, tuyệt không phải dễ dàng, thoáng khinh thường sẽ có thể bị Tiêu Tử Lăng giãy thoát, khiến cho cục diện tốt mà anh thật vất vả mới xây dựng được bị biến mất sạch.

Sở Chích Thiên chưa từng ngờ tới lần đầu tiên toàn lực ứng phó của dị năng cấp tám mà anh khổ luyện là vì lên giường cùng Tiêu Tử Lăng, điều này làm cho trong lòng anh có chút không biết nên khóc hay nên cười, nhưng cũng âm thầm may mắn. May mà anh không lười biếng, cấp bậc vẫn luôn áp chế Tiêu Tử Lăng, bằng không hôm nay cũng rất có thể không cách nào thực hiện được, không chỉ không ‘làm’ được khối thân thể khiến cho anh thèm nhỏ dãi dưới thân này đây, càng không cần phải nói đến từ chinh phục.

Tiêu Tử Lăng dưới sự giam cầm không gian bá đạo của Sở Chích Thiên, chỉ có thể mở ra thân thể vô lực thừa nhận sự giày vò mà Sở Chích Thiên dành cho cậu. Trận đấu sức giữa hai người đã bắt đầu, xem ai chống đỡ không được sự mê hoặc này trước.

Nói thật, hai trái anh đào tròn trơn cứng rắn, phiếm màu sắc mê hoặc người ta kia, Sở Chích Thiên đã sớm mơ ước, mỗi khi đường nhìn lướt qua nơi đó, đều cảm thấy miệng khô lưỡi khô, đáng chết anh thực sự rất muốn nhét chúng nó vào trong miệng tận tình âu yếm, mặc sức đùa giỡn, tỉ mỉ thưởng thức, mỹ vị đặc biệt trong trí nhớ đến nay anh chưa từng quên.

Động tác của Sở Chích Thiên khiến cho trong nội tâm Tiêu Tử Lăng cũng cảm thấy ngứa, anh đào sưng trướng gai ngứa, như mèo cào cào tim của cậu, cậu rất muốn ngắt hai nơi chưa bao giờ được Sở Chích Thiên âu yếm đó một phen, cho dù cảm nhận đau đớn cũng tốt hơn so với loại ngứa đến mức tận cùng lại không nhận được sự âu yếm chiếu cố như hiện tại. Thế nhưng dị năng không gian cấp tám của Sở Chích Thiên, vững vàng giam cầm hai tay của cậu trên đỉnh đầu, căn bản không có cách nào làm được điều này, cậu bất lực chỉ có thể ưỡn ngực, tựa hai hạt anh đào hồng nhuận của cậu sát vào bên miệng Sở Chích Thiên đang hôn da thịt cậu, không tiếng động mời đối phương tận tình âu yếm vật nhỏ đáng thương đó.

Đáng tiếc, động tác của cậu lại bị Sở Chích Thiên cự tuyệt, đầu Sở Chích Thiên chỉ hơi nghiêng qua một bên, đã tránh khỏi mỹ vị tự động đưa lên cửa đó, cùng lúc đó, anh lại xấu xa vươn đầu lưỡi liếm hút một phen nơi da thịt bên cạnh anh đào, khiến cho yết hầu Tiêu Tử Lăng lần nữa tràn ra tiếng rên rỉ thống khổ.

Hừ, Sở Chích Thiên khốn nạn, không cần giày vò người ta như thế. Tiêu Tử Lăng rốt cục buông vũ khí đầu hàng, nhịn không nổi trước tiên, chỉ nghe cậu cả giận nói: “Nhanh liếm tôi chỗ đó. . .”

Sở Chích Thiên nghe vậy cười khục một tiếng, xấu xa nói: “Tiểu Lăng, muốn anh liếm nơi nào? Em không nói rõ, anh thế nào biết?”

Tiêu Tử Lăng không chủ động khẩn cầu, Sở Chích Thiên tuyệt đối sẽ không thỏa mãn cậu, anh muốn từng chút bóc ra lòng hổ thẹn của Tiêu Tử Lăng, muốn cậu dứt bỏ cái gọi là tự tôn kia, anh muốn cậu toàn tâm đầu nhập vào trận hoan ái này, chỉ nhớ rõ anh là nam nhân của cậu, là nam nhân mà cậu khẩn cầu dành cho sự vui thích này.

“Khốn nạn, tôi muốn anh liếm tôi. . .” Tiêu Tử Lăng lần nữa xấu hổ giận dữ nói.

“Không phải anh đang liếm em sao?” Khóe miệng Sở Chích Thiên lộ ra nụ cười tà khí, lần nữa dùng đầu lưỡi hung hăng liếm vòm ngực trắng nõn của Tiêu Tử Lăng một cái, vẫn chính xác tránh khỏi hai viên anh đào đáng thương hề hề đứng thẳng ở không trung chờ đợi âu yếm kia.

Tiêu Tử Lăng biết nếu cậu không nói ra địa phương xác thực, Sở Chích Thiên tuyệt đối sẽ không thỏa mãn cậu. Sở Chích Thiên rõ ràng là muốn cậu vứt bỏ lòng hổ thẹn, vứt bỏ hết thảy cố kỵ toàn tâm đầu nhập vào trận hoan ái này, anh ta không cho cậu bất kỳ đường lui với cái cớ nào.

Một luồng xấu hổ trong lòng Tiêu Tử Lăng xông thẳng sau đầu, hận không thể ném nam nhân đang đè bên trên cậu xuống đất, sau đó lớn tiếng nói. Muốn cậu chịu thua? Khốn mợ nó nạn, cậu không làm không được sao?

Đáng tiếc. . . Hiện tại Sở Chích Thiên chính là Sở Chích Thiên cấp tám, làm sao là người mà con tôm nhỏ cấp sáu như cậu có thể phản kháng được, hơn nữa nhúm lửa đã bị đốt cháy, muốn dập tắt cũng phải xem đối phương có đồng ý hay không. Nếu như cậu thực sự làm như thế, trong lòng Tiêu Tử Lăng rất rõ ràng, chờ đợi cậu tuyệt đối là kết cục bi thảm nhất, khẳng định Sở Chích Thiên sẽ nổi trận lôi đình, sau đó diệt cậu. Không, diệt là chuyện tốt, đáng sợ nhất chính là triệt để phá hủy dị năng của cậu, sau đó hung hăng đặt cậu ở dưới thân anh ta, trực tiếp thao đến chết mới thôi.

Được rồi, lúc đó cậu sẽ thực sự chỉ là người bên gối của Sở Chích Thiên. Nhìn rõ đi, chỉ là người bên gối. Sở Chích Thiên tuyệt đối sẽ bẻ gãy cánh chim của cậu, giam cầm cậu cả đời, để cho cậu chỉ có thể nằm ở trên giường của anh ta, ngoan ngoãn chờ đợi sự sủng hạnh của anh ta.

Không biết vì sao, trong lòng Tiêu Tử Lăng mơ hồ hiểu rõ điểm này, đây cũng là nguyên nhân cậu vẫn luôn không dám trực tiếp cự tuyệt Sở Chích Thiên. Tuy rằng Sở Chích Thiên ở trước mặt cậu luôn biểu hiện vô hại như vậy, thế nhưng Tiêu Tử Lăng biết rõ sự âm ngoan trong nội tâm người này.

Thấy Tiêu Tử Lăng vào lúc này thế mà còn có thể hồn bay ngoài trời, Sở Chích Thiên nhướng mày nói nhỏ: “Chậc, Tiểu Lăng thế mà còn có tâm tư nghĩ thứ khác, xem ra anh còn chưa đủ nỗ lực, thực sự quá coi thường sự tự chủ của Tiểu Lăng nhà ta rồi.” Sở Chích Thiên cúi đầu, bắt đầu chuyên tâm dùng đầu lưỡi liếm láp xung quanh anh đào, từng vòng từng vòng, khiến cho cảm giác ngứa trong lòng Tiêu Tử Lăng càng kịch liệt. . .

“Đáng chết, Sở Chích Thiên, tôi muốn anh liếm đầu v* của tôi, đầu v*. . .” Cảm giác ngứa khó nhịn nơi ngực rốt cục đã đánh tan lý trí của Tiêu Tử Lăng, cậu rốt cục chịu thua trong trận đối kháng này, hô lên câu nói này. Cùng lúc đó, Tiêu Tử Lăng dường như cảm nhận được nơi nào đó sâu trong nội tâm xuất hiện một vết rạn.

Lời nói của Tiêu Tử Lăng khiến cho Sở Chích Thiên mừng rỡ như điên, anh lĩnh mệnh nói: “Tuân lệnh, người yêu của anh!”

Anh lập tức cúi đầu, nhét một viên anh đào đã sớm chờ mong âu yếm trong đó vào trong miệng, nặng nề mút hút một cái, lực đạo to lớn như muốn hút ra cả máu bên trong, Tiêu Tử Lăng chỉ cảm thấy một trận khoái cảm tê dại lan tràn ra từ phần eo, nơi vẫn luôn gai ngứa khổ không thể phát tiết rốt cục đã được âu yếm đến, miệng nhịn không được tràn ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn. . .

Yết hầu Sở Chích Thiên kêu rên một tiếng, cơ bắp toàn thân căng chặt. Tiếng rên rỉ dễ nghe này của Tiêu Tử Lăng khiến cho anh thiếu chút nữa khống chế không được, thân dưới đang điên cuồng kêu gào đau đớn, nóng rực đặt nơi bụng dưới của Tiêu Tử Lăng, dường như đang chất vấn anh vì sao không cho nó nhấc súng ra trận, đánh thẳng Hoàng Long?

Sở Chích Thiên nặng nề thở hổn hển một hơi, cuối cùng cũng trấn an được tiểu đệ đệ của anh, mục đích của lần hoan ái này không phải vì thỏa mãn dục vọng của bản thân, mà là vì chinh phục Tiêu Tử Lăng dưới thân, vì vậy hết thảy điều anh làm đều lấy việc Tiêu Tử Lăng hưởng thụ vui sướng làm chủ, anh đã sớm quyết định, trước khi Tiêu Tử Lăng không tự mình khẩn cầu hợp thể, dành cho hoan ái, anh nhất định phải nhịn.

Đầu lưỡi Sở Chích Thiên rất linh xảo, khi nhẹ khi nặng liếm láp anh đào trong miệng, đôi khi cũng dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn gặm, lực độ này vừa đúng, để cho Tiêu Tử Lăng cảm thấy hơi hơi đau đớn, lại để cho nơi đó của cậu càng mẫn cảm, mỗi một lần cắn kéo liếm hút đều khiến cho Tiêu Tử Lăng thở hổn hển liên tục, rên rỉ không thôi.

Đương nhiên Sở Chích Thiên tuyệt không quên viên còn lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó, ngón tay linh hoạt xoay tròn, nhẹ kéo, nhẹ ấn ở nơi đó, đồng thời dùng móng tay nhẹ nhàng cào đầu v*, kích thích hai nơi khiến cho thân thể Tiêu Tử Lăng run rẩy không thôi. Vốn tưởng rằng được âu yếm chỗ này, cảm giác ngứa trong lòng sẽ được bình ổn, đáng tiếc, trong nụ hôn liếm mút ân cần nhiệt liệt của Sở Chích Thiên, một luồng dục vọng gai ngứa càng sâu hơn tràn lan ra từ trong thân thể Tiêu Tử Lăng.

Chỉ thấy thân dưới Tiêu Tử Lăng đang từ từ đứng thẳng lên, lặng yên chạm vào nơi thẳng cứng kia của Sở Chích Thiên, Sở Chích Thiên cảm nhận thấy sự biến hóa nơi bụng dưới, anh phun anh đào đã bị anh liếm láp mà đỏ tươi mê người, phiếm ánh nước ra, ngẩng đầu tà mị mười phần cười với Tiêu Tử Lăng, sau đó dùng thân dưới cố ý đặt nơi hông Tiêu Tử Lăng bắt đầu ma sát, hai nơi cứng thẳng không hề bất ngờ chạm vào nhau, đôi bên đụng chạm ma sát, chọc cho Tiêu Tử Lăng lần nữa thở hổn hển không thôi.
Bình Luận (0)
Comment