Mất - Tĩnh Thủy Biên

Chương 1


Khi tiếng “lạch cạch” vang lên, Khưu Thiên đang đứng trước máy bán hàng tự động phải mất một lúc mới cúi người xuống.

Cậu vừa lướt điện thoại vừa thò tay lấy lon nước giải khát từ khe phía dưới.

Đột nhiên vai trĩu xuống, Cao Dương kề sát cả người bên tai cậu, gào: “Bài thực hành nhóm đấy! Bài thực hành nhóm! Mày đừng chỉ lo phần mày mà mặc kệ tao chứ!”
“…..” Khưu Thiên đổi lon nước sang bên tay khác.

Cậu hơi nghiêng đầu, có phần bất đắc dĩ, “Tao đâu có mặc kệ mày.

Không phải tao làm xong power-point rồi đó sao? Phần thí nghiệm phía sau phải trao đổi với thầy hướng dẫn đúng không nào?”
Cao Dương không chịu bò xuống khỏi người cậu, cũng chẳng hiểu khóc thật hay khóc giả nhưng vẫn ở đó ồn ào: “Tao không muốn đi gặp thầy hướng dẫn một mình đâu, đi cùng đi mà!”
Khưu Thiên thở dài.

Cao Dương từ năm Nhất đã ở cùng phòng ký túc xá với cậu.

Tên này lúc chưa thân sẽ khiến người ta cảm thấy đây có lẽ là một anh chàng đẹp trai theo style tươi sáng, chờ khi thân thiết rồi mới phát hiện ra đối phương chỉ là một “đứa bé to xác” bám người mà thôi.
Sau khi năm Hai bắt đầu chưa được bao lâu, các môn chuyên ngành đều phân thành nhóm nhỏ thực hành.

Cao Dương lợi dụng việc chung phòng ký túc để không dễ dàng gì nhảy lên được chuyến xe Khưu Thiên này.

Cho dù là bài luận hay power-point đều đã có người bao trọn, nhưng phần thí nghiệm thì vẫn phải đích thân tới báo cáo với thầy hướng dẫn.

Một nhóm gồm năm người.

Đăng ký hạng mục, tra cứu tài liệu, diễn giải quy trình tính toán, một mình Khưu Thiên có thể hoàn thành quá nửa.

Chỉ cần Khưu Thiên chịu giúp thì giờ phút này kêu Cao Dương quỳ xuống liếm phân cũng không hề chi.
“Đi cùng mày cũng được.” Khưu Thiên giật mở nắp lon nước.

Cậu uống một hớp nước đào ép, nhìn Cao Dương rồi bảo, “Nhưng lát chiều tao phải đi xem phòng trước đã.”

Phân khu phía Bắc của trường Đại học X phải tu sửa lại nên ký túc xá nam năm Hai không đủ chỗ ở nữa.

Cũng may nhà trường có trợ cấp tiền, coi như trá hình tài trợ để sinh viên ra ngoài thuê trọ.

Tuy nhiên vì lý do an toàn, giảng viên yêu cầu phải có ít nhất hai người trở lên thuê chung một chỗ.

Kết quả do thứ tự trước sau nên Cao Dương đã không có số được ở chung với Khưu Thiên nữa.
“Mày tìm muộn quá ý.” Cao Dương phàn nàn.

Cậu ta xuống khỏi người Khưu Thiên rồi hai người cùng đi tới căn tin, “Cơ mà tìm được người học cùng trường để thuê chung cũng đã tốt lắm rồi.

Mày biết người kia là ai không?”
Môi Khưu Thiên đặt ở miệng lon nước.

Cậu khựng lại một chốc, nét mặt có chút khó tả, “Ừ” một tiếng rồi nói: “Biết.”
Cao Dương thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”
Khưu Thiên thật ra không muốn trả lời câu hỏi này cho lắm, nhưng nếu không nói thì Cao Dương chắc chắn sẽ quấn lấy không buông, thế là chỉ đành trả lời lấy lệ: “Cũng coi như người mày quen đấy.”
Cao Dương quen rất nhiều người nhưng vòng tròn xã giao của Khưu Thiên lại hẹp.

Hai bên hợp lại, không khó để cậu ta đoán ra: “Hạ Nam Quân!” Cao Dương coi bộ rất hâm mộ, “Quan hệ hai người tốt ghê nha ~”
Khưu Thiên: “……?”
Ngoài chuyên ngành Khoa học kỹ thuật nổi tiếng, Đại học X còn có một phân viện nghệ thuật vang danh thế giới.

Ngoài đặc trưng có điểm văn hóa cao thì còn có mấy nhân vật đại biểu trong lĩnh vực nghệ thuật hiện nay cũng đều xuất thân từ phân viện này.

Đương nhiên bên ngoài cũng có một vài đánh giá kỳ lạ, ví dụ như tại sao phân viện nghệ thuật lại gần sát bên khoa học kỹ thuật như thế, hai khoa này dù nhìn thế nào cũng không cùng chung một tầng không gian.

Song với tư cách sinh viên trường, Khưu Thiên trên cơ bản cũng quen rồi.
Về phần những điều đã quen khác còn bao gồm việc người xung quanh đều lầm tưởng về mối quan hệ giữa cậu và Hạ Nam Quân.
“Bọn mày là bạn cấp ba nhở?” Cao Dương bê khay cơm tìm vị trí, “Thi vào được cùng một trường đại học cũng không dễ gì đâu nhé.”
Khưu Thiên: “Có gì mà không dễ? Trường đại học gần nhà nhất, xếp hạng top trên toàn quốc mà có thể thi vào được cũng chỉ có cái trường này thôi.”

Cao Dương nghĩ một lúc, thấy đúng là như vậy thật: “Kể cả vậy cũng vẫn rất có duyên.

Ba năm cấp ba, phân ban rồi vẫn ở cùng một chỗ còn gì.”
Hạ Nam Quân học bên phân viện nghệ thuật.

Nói thật thì chuyện phân ban xã hội với tự nhiên chẳng có ý nghĩa gì với hắn.

Bắt đầu từ giữa học kỳ đầu năm lớp 12, hắn đã nửa ngày đi học, nửa ngày ở bên ngoài vẽ vời rồi.
Rốt cục nhìn chỗ nào lại thấy mình với tên đó quen thân chứ? Khưu Thiên mặt không cảm xúc nghĩ thầm.

Cậu cũng chẳng rõ đến cùng là ai trong trường đại học đầu têu lan truyền chuyện cậu với Hạ Nam Quân có quan hệ tốt?
Cao Dương vốn tính thuê một căn cho ba người ở.  Tình cảm giữa cậu ta và bạn gái rất tốt nên có thể ở chung, rồi thêm một Khưu Thiên.

Nhưng tổ hợp mà cậu ta cho rằng vô cùng hoàn hảo lại bị Khưu Thiên cự tuyệt.
“Mày với Tiểu Trâm cả ngày bám dính lấy nhau thì thôi đi, kéo tao vào làm gì?” Cậu uống nốt hớp nước đào ép cuối cùng, lắc lắc cái lon mấy lượt.

Tay còn lại của cậu duỗi ra, múc nước sốt thịt viên trộn với cơm, “Hơn nữa Tiểu Trâm là con gái, tao ở đâu có tiện.”
Cao Dương nghĩ thấy cũng có lý.

Cậu ta hỏi: “Tao nghe bảo Hạ Nam Quân thuê căn penthouse, còn có cả gác lửng ấy.

Cậu ta cũng chưa có bạn gái hả?”
Khưu Thiên khép miệng lại, ngẫm nghĩ một hồi mới chậm chạp đáp: “Tao chưa thấy ai bảo cậu ta có cả.”
Tới cuối cậu nhún vai nói: “Hơn nữa cậu ta thu tiền thuê nhà không đắt.”
Điều kiện gia đình Khưu Thiên không tốt lắm.

Cha mẹ cậu ly hôn từ khi còn nhỏ, quan hệ người nhà cũng có chút kỳ lạ.

Mẹ và bà nội cậu ở chung, quan hệ mẹ chồng nàng dâu thân thiết như mẹ con ruột.


Cha cậu lại như người đã mất, chẳng còn liên hệ gì từ lâu.
Vì vậy từ sau khi lên Đại học, ngoài tiền học bổng dùng để trả khoản vay sinh viên ra, những chi phí sinh hoạt khác đều do Khưu Thiên tự mình đi làm kiếm tiền tích góp được.
Khu vực phụ cận trường chỉ có một nhà trọ cho thuê phòng, có hợp tác cùng nền tảng, tính ra cũng rất ưu đãi với sinh viên, hơn nữa điều kiện vô cùng tốt.

Vì thế với bên ngoài, trường Đại học X còn một cái tên khác là “Trường Đại học thích hợp nhất cho các cặp đôi sống chung”.
Bên trường tuy có trợ cấp tiền thuê nhà nhưng tiền điện nước vẫn do bản thân tự chi trả.

Khưu Thiên cân nhắc không biết có nên nhận thêm một công việc nữa không.

Nhưng lượng bài vở nghiên cứu của năm Hai tăng rõ rệt, cậu còn phải dành thời gian rảnh giúp thầy hướng dẫn cùng trợ giảng thu xếp tài liệu môn học, thi thoảng cũng cần lộ mặt bên Hội sinh viên để còn kiếm điểm cũng như kinh nghiệm làm đẹp hồ sơ……
Khưu Thiên vừa ăn cơm vừa nhìn Cao Dương, có chút hâm mộ: “Có bạn gái đáng yêu để trong đầu chỉ có yêu đương ngốc nghếch thật là tốt…”
“?” Miệng Cao Dương nhét đầy thịt, mồm lùng bùng mà hét lên oang oang, “Lèm sao hở? Tao siêu yêu bạn gái tao, bạn gái tao cũng siêu yêu tao nhớ!”
Hai tiết học buổi chiều kết thúc, Khưu Thiên cùng Cao Dương đi gặp thầy hướng dẫn xong còn thuận tiện nhận tài liệu thí nghiệm.

Hai người tay xách nách mang, ra cổng trường quẹt thẻ xe đạp công cộng[1] rồi đạp thẳng tới khu nhà trọ, cùng Khưu Thiên đi xem phòng.
Người quản lý đưa chiếc chìa khóa trong tay cho cậu, cười bảo: “Đây là khóa dự phòng.

Mật khẩu chắc bạn học Hạ sẽ nhắn có cậu qua Wechat.”
Khưu Thiên gật đầu.

Sau khi cậu đi vào mới phát hiện ra căn hộ này hẳn là đã được sửa chữa, tân trang lại.

Trông bộ dạng người quản lý hình như không có vấn đề gì nên cậu cũng không hỏi nhiều.

Phòng khách rất rộng, nối liền cùng phòng bếp kiểu mở.

Cao Dương lúc nhìn thấy đảo bếp[2] thậm chí còn hâm mộ phát ra những tiếng “ồ a quào” đầy khoa trương, chạy quanh một vòng như cún con vậy.
“Cái này đắt lắm nhở?” Cao Dương sờ mặt bàn bằng đá cẩm thạch, “Tao với Tiểu Trâm cũng không dám mua.”
Khưu Thiên dường như cũng thấy câm nín.

Cậu làu bàu: “Cái thứ này chẳng biết sau có dùng tới không nữa.”
Cao Dương: “Mày biết rang cơm mà.

Mày có thể dùng đó.”
Khưu Thiên lấy làm lạ: “Sao tao phải dùng chứ? Tao bận rộn thế này, không đi làm thì lại đi học.


Tao có thể ăn ở chỗ làm nhá.”
Cao Dương tỏ vẻ “Sao mày không hiểu chuyện thế nhở”, rất không tán thành: “Hạ Nam Quân phải ăn cơm.

Quan hệ giữa mày với cậu ta tốt như vậy, nhẽ nào mày không rang cơm cho cậu ta ăn sao?”
Khưu Thiên: “…….??”
Không chỉ mình Cao Dương, ngay cả người quản lý cũng cảm thấy Khưu Thiên và Hạ Nam Quân là anh em tốt “mặc chung cái quần lót”, không chút ngại ngần để cậu “nhân tiện” thăm quan cả phòng của Hạ Nam Quân.
Khưu Thiên thật sự tính “khách sáo” từ chối lời mời đáng sợ này nhưng rồi không chịu nổi sự nhiệt tình như lửa của Cao Dương và người quản lý.

Cậu cuối cùng chỉ có thể để bị ép đi qua hết tất cả mọi nơi, bao gồm cả nhà vệ sinh bên trong phòng của Hạ Nam Quân.
Cậu thấy một dàn đồ trang điểm trên bồn rửa mặt của đối phương thì thật sự không biết nên có biểu cảm như nào.

Hạ Nam Quân thậm chí còn có đủ loại máy làm xoăn cùng tóc giả.

Cao Dương lại phát ra mấy tiếng “ồ quào” không chút hiểu biết, cảm thán đối phương không hổ là sinh viên nghệ thuật chuyên ngành thiết kế thời trang, cuộc sống quả nhiên ngập tràn hơi thở nghệ thuật cao quý.
“Chủ nhà không có ở đây mà dạo phòng người ta là rất mất lịch sự.” Khưu Thiên giãy dụa: “Chúng ta vẫn nên qua xem phòng tôi thôi.”
Người quản lý cảm thấy cậu quá khách sáo rồi: “Bạn học Hạ cố ý bảo tôi dẫn cậu đi thăm quan mà.

Cậu xem, cửa phòng cậu ấy cũng không khóa.

Tôi nghe nói hai cậu quen nhau từ hồi cấp ba nhỉ? Vậy có thể tính là thanh mai trúc mã rồi, tình cảm chắc chắn không phải tốt bình thường.”
Khưu Thiên nghẹn họng, cũng không biết nên tiếp lời thế nào nữa.

Cậu cảm thấy Hạ Nam Quân cố ý cho cậu xem nhiều như vậy cũng không phải có thái độ thân thiện “quan hệ chúng ta rất tốt” đâu, nói không chừng chỉ thuần túy muốn làm cậu buồn nôn mà thôi.
Căn hộ cao cấp ba phòng lại thêm một gác lửng, Khưu Thiên tính thử tiền thuê nhà của mình, thấy Hạ Nam Quân quả không ngoài dự đoán đúng là “tên ngốc lắm tiền”.

Còn cả chi phí trang hoàng mới, bổ sung đồ dùng trong nhà, Khưu Thiên cũng không muốn mắc nợ Hạ Nam Quân nhiều như vậy.

Hơn nữa ai biết chờ tới lúc hai người thật sự sống chung, đối phương sau đó có đặt cái bẫy lớn đáng sợ nào tính ám hại cậu không.

Xem ra kế hoạch làm thêm công việc thứ hai không chỉ vô cùng cấp bách mà còn nhất định phải sớm thành hiện thực.
Khưu Thiên hiện tại thật lòng mong có thể cùng Hạ Nam Quân trải qua tháng ngày chung sống như “người ở góa”.

Ý là ngoại trừ trước khi đi ngủ có thể nhìn mặt nhau một cái ra thì tất cả những lúc khác đều có thể coi nhau như cái bình đựng tro cốt, đến cả di ảnh cũng không cần..

Bình Luận (0)
Comment