Mất - Tĩnh Thủy Biên

Chương 2


“Công việc cuối tuần khó kiếm lắm ấy, hơn nữa lương theo giờ cũng không cao nhở?” Trong năm thành viên của nhóm nghiên cứu, ngoại trừ Cao Dương thì người có thể trò chuyện cùng Khưu Thiên chỉ có Mạc Đồ Đồ.
Khác với Cao Dương, Mạc Đồ Đồ là hình tượng nam sinh ngành Khoa học kỹ thuật điển hình: tóc tổ quạ, kính “đít chai”, râu nửa tháng không cạo, bộ dạng lôi thôi lếch thếch.
Khưu Thiên vùi đầu điều chỉnh bản vẽ máy cậu vẽ hôm qua, vừa tính toán đường góc vuông theo công thức.

Mạc Đồ Đồ rút tờ quảng cáo tuyển dụng đè dưới khuỷu tay cậu ra, phát hiện Khưu Thiên khoanh tròn ở mấy khu vui chơi giải trí.
“Mày tính mặc đồ thú bông à?” Cậu ta hỏi.
Khưu Thiên chẳng thèm ngẩng lên, đáp: “Cố gắng để không phải, tạo sợ nóng rồi bị cảm nắng.”
Công việc dạng này lương lậu rất cao nhưng mùa đông thì còn có thể chứ hè thật sự không làm nổi.

Khưu Thiên nhắm tới công việc tiếp tân phổ thông.

Cậu còn có một ưu thế là có thể tạm thời làm nhân viên bảo dưỡng cho các viên khu.

Đương nhiên cậu còn chưa tốt nghiệp, người ta chưa chắc đã nhận cậu.
(viên khu: chỉ khu vực được chính phủ Trung Quốc chỉ định quy hoạch thống nhất, tập trung.

Trong các viên khu thường chuyên về một ngành nghề, một hình thái xí nghiệp… Điển hình là viên khu công nghiệp, viên khu thương mại tự do, viên khu kỹ thuật công nghệ, viên khu nông nghiệp….)
Mạc Đồ Đồ thở dài: “Thật ra mày đâu cần phải vất vả như thế.

Tiền thuê phòng cũng không đắt, trợ cấp trường cho có thể chi trả được hết.

Nói thật lòng thì ở điểm này, Hạ Nam Quân rất nghĩa khí đấy.” Dứt lời, cậu ta đẩy gọng kính, cực kỳ chân thành bảo: “Cậu ta thật sự coi mày là anh em tốt đấy.”
Khưu Thiên ngẩng lên từ bản vẽ.

Cậu đeo kính một tròng, biểu cảm có sự bất đắc dĩ không thể nói rõ.

Trong bộ não muốn nói lại thôi toàn là những dấu ba chấm được cụ thể hóa.

Cũng không biết nên than thở bắt đầu từ đâu, nhịn thì lại rất khó chịu, cậu chỉ có thể tẩy đường góc vuông rồi vẽ lại, đợi nửa ngày sau bình phục mới đánh trống lảng: “Tao thấy tao tính không đúng lắm, mày qua tính thử xem?”
Từ sau khi xác định thuê chung nhà với Hạ Nam Quân, Khưu Thiên phát hiện ra những người xung quanh dường như đều cảm thấy hai người bọn họ hẳn là nên đi tới đâu cũng như hình với bóng, cùng ra cùng vào.

Ví dụ như bạn gái Cao Dương, Tiểu Trâm, cũng thường hỏi cậu xem có biết Hạ Nam Quân đi đâu không.
Khưu Thiên chỉ có thể trả lời cô như này: “Cậu ta ở phân viện nghệ thuật.

Từ tất cả các tòa nhà bên sang  tòa nhà gần nhất bên khoa Kỹ thuật chúng ta theo đường chim bay cũng phải 800m, 400m ở giữa còn có căn tin và sân tập ngăn cách.” Cậu thậm chí còn vẽ cho cô một hình tam giác, “Cậu cảm thấy xác suất hai bọn tôi gặp mặt là bao nhiêu?”
Tiểu Trâm rất hồn nhiên nói: “Hai người cậu đâu như vậy.

Hai cậu sống chung mà, sáng ra không cùng ra cửa sao?”
Khưu Thiên sửa lại lời cô: “Là thuê chung nhà, đừng nói thành mờ ám như vậy.

Hơn nữa tiết học đều không giống nhau thì vì sao lại cùng nhau ra cửa chứ?”

Trọng điểm của Tiểu Trâm có hơi lệch lạc: “Sinh viên nghệ thuật bọn họ sáng ra không có tiết sao?”
Thật ra Khưu Thiên cũng chẳng rõ thời khóa biểu của Hạ Nam Quân được sắp xếp như nào.

Cậu dọn vào nhà trọ được ba hôm rồi, mọi thứ quả thực giống như ban đầu cậu hy vọng, thậm chí còn khiến cậu hài lòng hơn cả hình thức “sống ở góa”.

Bọn họ ngay cả tối trước khi đi ngủ cũng không đụng mặt nhau.

Ngoại trừ thi thoảng có vài bộ đồ nhìn không ra phong cách thiết kế thời trang bị vứt ở sofa thì Khưu Thiên thậm chí ngay cả cái gọi là “bình đựng tro cốt” mức độ thấp nhất cũng chưa từng nhìn thấy.

Người thuê chung nhà với cậu nhất định là kiểu đã mua bia đá, chôn xuống dưới đất, mộ phần cỏ mọc um tùm, mười năm không có người tới quét dọn.
Đương nhiên, mấy lời nói kỳ quặc như này cậu không thể thốt trước mặt người khác được.

Bản chất Khưu Thiên là người rất ngại phiền phức.

Thậm chí dù cho tới hiện tại tất cả mọi người xung quanh đều hiểu nhầm mối quan hệ giữa cậu và Hạ Nam Quân thì Khưu Thiên về cơ bản cũng lười giải thích rõ.
Thật ra cái này có gì để giải thích chứ? Bọn họ trước mắt hoàn toàn không có điểm giao nhau nào.

Ngôi trường rộng đến thế, cả năm Nhất ngoài đợt hội thao thì hai người họ cơ bản không hề chạm mặt.

Mấy lời đồn “quan hệ bọn họ rất tốt”, “cấp ba là bạn học cùng lớp” bị truyền ra cũng là từ sau hội thao.

Bằng một cách lạ kỳ nào đó, tất cả mọi người đều công nhận, thậm chí đến mức có một dạo có mấy cô gái lạ hỏi thăm cậu về Hạ Nam Quân.
“Hạ Nam Quân viện Nghệ thuật, quân tử phương Nam, biệt danh Đậu Đỏ.” Tiểu Trâm nói với giọng điệu ao ước, “Cậu ấy chính là một super star, nhân vật hô mưa gọi gió.”
(Đậu đỏ thường được trồng tại các tỉnh miền Nam Trung Quốc)
Cái biệt danh Đậu Đỏ thật ra không phải lên Đại học mới có, hồi cấp ba mọi người đã lén gọi Hạ Nam Quân bằng tên này.

Khưu Thiên có nghe thấy vài lần, lúc trước còn ngầm cười nhạo rất lâu.
Hạ Nam Quân thật sự rất ghét bị người khác gọi là Đậu Đỏ.

Đây chẳng phải cái tên hay ho gì.

Cấp ba ai dám gọi hắn là Đậu Đỏ trước mặt hắn thì chính là muốn ăn đòn.
Chuyện nam sinh cấp ba chia bè kết phái trong lớp là chuyện quá bình thường.

Nhóm học tốt, nhóm học tầm trung, số lượng mấy tên quỷ phá phách học kém cũng không ít.

Khưu Thiên trước giờ luôn là học sinh ưu tú, mỗi lần thi cử nếu không xếp hạng nhất thì cũng là hạng nhì, nhưng cậu lại không thuộc về nhóm nào cả.
Dường như hạng nhất và hàng nhì mỗi lớp đều có đặc quyền như vậy, ví dụ như cậu, ví dụ như Hạ Nam Quân.
Ở cái tuổi dậy thì mà hormones như bụng cá nóc, một tí tẹo không chắc chắn cũng có thể khiến những cảm xúc điên cuồng khác bành trướng, trở nên nhạy cảm, bốc đồng.

Ngay cả chuyện hôm sau đi đôi giày thể thao nào cũng có thể khiến mấy cậu trai tầm tuổi này thao thức cả đêm.
Bọn họ tán gẫu về Messi và LeBron, thảo luận về tư thế úp rổ của Kobe, thậm chí còn nhân lúc giáo viên không để ý mà lén lút luyện tập ở hàng cuối lớp.


Trong điện thoại tải những bộ truyện tranh, tiểu thuyết và trò chơi điện tử mới nhất, đương nhiên cũng sẽ bàn tán về cô bạn học xinh xẻo lớp khác.
(Messi: cầu thủ đá bóng; LeBron, Kobe: vận động viên bóng rổ)
Nam sinh thời kỳ này đa phần đều khiến người ta không sao yêu mến nổi.

Ấu trĩ, thiển cận, thậm chí còn tới mức nhạt nhẽo.

Bọn họ rất giống mấy con chó bắt đầu dần dần biết đến động dục, ngửi mông lẫn nhau, tìm đồng loại và rải nước tiểu đánh dấu địa bàn.
Trong bầu không khí như vậy, bất kể là Khưu Thiên hay là Hạ Nam Quân đều có chút gì đấy không ăn nhập.

Một người không quá thân thiết với bất kỳ ai, một người rõ ràng thành tích học tập rất tốt nhưng lại qua lại với tất cả, không chừa một ai.
Đặc biệt là Hạ Nam Quân.

Không thể nói hắn chơi thân với ai hơn, chẳng qua có một cảm giác mơ hồ rằng dù trong bất kỳ nhóm nào thì chỉ có hắn mới là người có thể đưa ra quyết định cuối cùng.
Khoảng thời gian này thật ra Khưu Thiên và Hạ Nam Quân không có quan hệ gì nhiều.

Nếu muốn miễn cưỡng liên hệ lại thì cũng chỉ có thể lấy mối quan hệ cạnh tranh từ các cuộc thi lớn nhỏ, hai người họ không phải hạng nhất cũng là hạng hai để rêu rao.
Thậm chí về sau, khi năm lớp 11 phân ban xã hội và tự nhiên, hai người họ tuy học cùng lớp đấy nhưng Hạ Nam Quân lại đột nhiên giữ đường chuyển sang thi khối nghệ thuật.

Từ đó trở đi, trừ ba môn chính, kết quả thi của hai người họ cũng rất hiếm khi bị đặt chung một chỗ để so sánh.
(Khối nghệ thuật bên Trung bao gồm các chuyên ngành âm nhạc, mỹ thuật, vũ đạo…)
Bọn họ trước giờ đều không quá quen thân, từ đầu tới cuối đều cùng nhau giữ vững thái độ nước sông không phạm nước giếng.
Mãi cho tới một ngày nọ, có thể do ông trời không thuận lòng người, cả hai nơi đều đột ngột đổ mưa, như thể muốn cố trộn hai người bọn họ lại làm một khối.
Nửa kỳ cuối năm lớp 11, trong lớp học kiểu gì cũng có một nhóm nhỏ như này, gần như là từ thay thế cho cụm “gây chuyện thị phi”.

Khưu Thiên từng thấy lũ đó chặn đường người khác trong hành lang hoặc trên sân tập của trường, đôi lúc không ngờ lại có cả Hạ Nam Quân cũng ở trong đó.

Hắn chưa bao giờ là kẻ tự mình ra tay, chỉ đứng một bên bàng quan như không liên quan tới mình, thi thoảng sẽ cười nói với người bên cạnh.
Giữa những lúc như thế có đôi lần họ nhìn thấy đối phương.

Bốn mắt chạm nhau rất đỗi tự nhiên, đường nhìn không xa không gần, có thể thấy rõ gương mặt nhau.
Hạ Nam Quân không hề hô ngừng, mãi tới khi Khưu Thiên đi tới, hỏi: “Mấy cậu đang làm gì vậy?”
Tên cầm đầu hình như hơi sợ cậu, lén nhìn về phía Hạ Nam Quân rồi mới cứng miệng đáp: “Chẳng làm gì cả.”
Khưu Thiên mặt mũi lạnh tanh nhìn đám người bọn họ.

Cậu không giống Hạ Nam Quân, đường nét khuôn mặt giống như chưa bao giờ có chút hơi ấm.

Đôi mắt dài mảnh chuẩn người phương Đông như một sợi lông quạ đen nhánh.
Hạ Nam Quân nhìn cậu, qua một lúc mới chợt nói: “Đi thôi.”

Không rõ hắn đang nói với ai nhưng những người còn lại đã tự động theo đuôi.

Khưu Thiên không cần thiết phải cản đường hắn nên nghiêng nửa bên vai.
Khi hai người lướt qua nhau, từ góc độ của Khưu Thiên vừa vặn có thể nhìn thấy dái tai của Hạ Nam Quân.

Chỗ ấy rất sạch sẽ, không có mấy cái lỗ tai lộn xộn.
Khưu Thiên lẳng lặng chuyển tầm mắt.

Cậu để ý tới chỗ đó là vì cậu có lỗ bấm.

Hồi nhỏ bà nội mê tín nên bấm cho cậu.

Mãi tới khi đi học tiểu học, cậu vẫn ngoan ngoãn đeo khuyên nụ hoặc khuyên tròn bằng bạc, đến khi hiểu chuyện rồi mới tự mình tháo xuống.

Nhưng lỗ bấm đã không thể liền lại được, chỉ có thể chờ phần tóc cạo dài ra để che đi quá nửa, bình thường nếu không chú ý thì sẽ không thể thấy được.
Về sau, cùng với việc nhóm người Hạ Nam Quân dường như cuối cùng đã bớt gây chuyện, Khưu Thiên đương nhiên cũng sẽ không chủ động làm phiền tới bọn họ.

Tuy không xảy ra mấy chuyện kiểu “ra tay trả đũa” nhưng hiển nhiên cũng không thể mong bọn họ ngoan ngoãn, an phận triệt để.
Mấy hôm gần cuối kỳ, Khưu Thiên sắp xếp bài thi giúp giáo viên xong thì cầm miếng bánh xà phòng, đi vào nhà vệ sinh để rửa vết mực in dính trên tay.

Rửa được một nửa thì nghe thấy tiếng khóc nhát ngừng truyền ra từ phòng vệ sinh nam bên trái.
“Khóc cái gì mà khóc?” Giọng nói không quen thuộc, thái độ nghe chừng cũng không tốt lắm, “Lúc mày chụp trộm người ta có nghĩ tới ngày này không?”
Khưu Thiên cọ cọ đầu ngón tay.

Cậu thật sự rất ngại phiền phức, còn đang do dự không biết có nên vào nhìn thử một cái không.
“Cái thằng biến thái.

Chụp nữ thì thôi đi lại còn chụp cả nam.

Để xem mày chụp ai nào.”
Người đang khóc hình như muốn giành lại một món đồ gì đấy nhưng hiển nhiên không giành được.

Giọng nói trước đó vẫn đang gào ầm ĩ: “Mày chụp ai cơ? Đu Đu? Mày chụp cậu ta nhiều như vậy là để làm gì? Còn cả ảnh lúc thay đồ nữa.

Mày là đồng tính hả, chụp cả quần lót của người ta?”
Động tác rửa tay của Khưu Thiên khựng lại, vì tiếng “Đu Đu” kia thật sự như sấm bên tai.

Cũng giống như Đậu Đỏ, tên ngày bé của Khưu Thiên cũng là một bãi mìn không thể động vào.

Không giống biệt danh được người khác đặt cho của Hạ Nam Quân, cái tên Đu Đu này là tên mà mẹ với bà nội dùng để gọi Khưu Thiên từ ngày bé tới lúc lớn.

Mẹ cậu quen gọi cái tên “Đu Đu” này tới mức nào ư? Chính là tới mức hôm họp phụ huynh đầu cấp ba, từ xa nhìn thấy cậu đã không quan tâm nơi chốn mà trực tiếp kích động gọi to.

Thế cho nên, từ khối 10 năm ấy tới toàn trường đều biết, trong số các học sinh mới lớp 10-1 có một cậu nam sinh tên Khưu Thiên, nhũ danh Đu Đu, kết hợp lại sẽ thành đu xích đu.
(Tên Khưu Thiên trong tiếng Trung là “邱千”, đọc là “qiuqian”, đồng âm với từ “秋千” – xích đu.

Nhũ danh của cậu là “荡荡” – âm Hán Việt là “Đãng Đãng”.


“荡秋千” nếu dịch chuẩn nhất thì là “đánh đu” nhưng vì muốn dịch thuần Việt tên này cho tương tự với “Đậu Đỏ” của bạn Quân, vừa để đảm bảo giữ được nghĩa nên mình lựa chọn để là “Đu Đu” và “đu xích đu” nhé)
Mọi ngóc ngách trong phòng vệ sinh đều là “Đu Đu” qua, “Đu Đu” lại.

Đám người kia hình như đã quen ở sau lưng gọi cậu như vậy, gọi mà không hề có chút nào là gượng gạo.

Mãi cho tới khi có người kêu một tiếng “Hạ Nam Quân.”
Khưu Thiên lúc này mới nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Hạ Nam Quân hình như không giống lúc thường, giọng điệu nghe không chút ý cười.

Hắn hỏi: “Mày chụp bao nhiêu tấm?”
Người đang khóc thút thít báo ra một con số.

Tiếng quá nhỏ nên Khưu Thiên không nghe thấy được.
Bên phía Hạ Nam Quân im lặng một lúc rồi bỗng bật cười.

Hắn vừa cười vừa nói, giọng có hơi rờn rợn: “Mày chụp trộm cậu ấy nhiều như vậy?”
Trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng lôi kéo.

Tên nam sinh chụp trộm hình như bị bịt miệng.

Hạ Nam Quân lạnh lùng ra lệnh: “Kéo thẳng tay nó ra cho tao.”
Bên cạnh có người ngập ngừng nói: “Cậu trực tiếp ra tay thì không hay lắm… Như vậy sẽ bị phát hiện.”
Khưu Thiên tắt vòi nước.

Cậu bỏ chiếc túi trên vai xuống, dùng sức đẩy mở cánh cửa phòng vệ sinh khép hờ.

Những người bên trong đồng loạt quay qua nhìn.

Hạ Nam Quân đang đứng ở vị trí bắt mắt nhất.

Hắn vốn cao ráo, chân dài, một tay tóm gáy tên nam sinh phía dưới, một chân đã giẫm lên cánh tay tên đó.
“Nếu cậu giẫm chân xuống là cánh tay cậu ra sẽ gãy.” Khưu Thiên bình tĩnh nói.

Cậu quét mắt nhìn một lượt tất cả rồi nói tiếp, “Không muốn tôi tìm giáo viên tới thì thả cậu ta ra.”
Những người khác đều đã lùi sang một bên nhưng Hạ Nam Quân vẫn chưa buông tay.

Hắn không hề giảm bớt chút nào sức mạnh, chân thậm chí còn nhấn xuống.

Tên nam sinh phía dưới kêu lên thảm thiết, tiếc rằng đang bị bịt miệng nên chỉ có thể “ô ô ô” mà rơi nước mắt.
Khưu Thiên thở dài, có lẽ cảm thấy hơi phiền.

Cậu nhìn chằm chằm Hạ Nam Quân, hơi cau mày, đột nhiên hé miệng gọi một tiếng “Đậu Đỏ”.
Mọi người: “……”
Khưu Thiên mặt không cảm xúc lặp lại một lần: “Đậu Đỏ.” Cậu gọi như gọi chó, “Bỏ chân cậu ra.”
Hạ Nam Quân: “……”

Tác giả: Đậu Đỏ và Đu Đu.

Bình Luận (0)
Comment