Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 37

Việt Minh giải huyệt cho hắn, ngay sau đó xoay người, nghe thấy tiếng mặc quần áo, khẽ hỏi: "Công tử, người...... Không sao chứ?"

"Không sao." Thẩm Xán Nhược sửa sang xong, "Đi thôi, không nên ở đây lâu." Hắn cố gắng ức chế ảnh hưởng của thuốc, cất bước cùng Việt Minh trốn ra khỏi doanh trại.

Đi không bao xa, vẫn là Việt Minh phát hiện sự khác thường của hắn. Trên khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, trên trán đầy mồ hôi hột, ngay cả bước chân cũng không vững. Thấy Thẩm Xán Nhược loạng choạng một cái, hắn vội vã tiến lên đỡ. Thẩm Xán Nhược vẫn còn cảm thấy nóng, dùng sức hất ra, nhưng nhiệt độ cực cao đã khiến hắn hiểu rõ trong lòng.

"Công tử, người bị...... Bỏ thuốc?"

Thẩm Xán Nhược thở gấp, cắn chặt răng không nói một câu, chỉ sợ mở miệng, âm thanh không nên có sẽ phát ra.

Việt Minh nhìn bốn phía, mặc dù bọn họ đã ra khỏi doanh trại, nhưng vẫn ở bên trong thành. Chiến tranh loạn lạc đã để lại những căn nhà vắng bóng người sống nên được dùng làm nhà kho chứa hàng. Hắn kéo mạnh Thẩm Xán Nhược, nhảy tường đi vào bên trong nhà. Binh lính giữ kho vừa định lên tiếng, bị một kiếm của hắn chấm dứt mạng sống.

Hắn đặt Thẩm Xán Nhược lên giường, đưa tay đến bên hông.

"Ngươi...... Ngươi định làm gì?" Tuy Thẩm Xán Nhược bị hiệu lực của thuốc hun đến tầm mắt mơ hồ, nhưng vẫn giữ lý trí cuối cùng.

Việt Minh ngẩng đầu nhìn hắn, "Nếu cứ cố chịu đựng, loại xuân dược này sẽ huỷ hoại thân thể. Công tử yên tâm, Việt Minh sẽ không để cho người bị tổn thương." Trong lúc nói chuyện, hắn đã cởi quần áo của Thẩm Xán Nhược, sau đó vùi đầu xuống.

Thẩm Xán Nhược khẽ rên một tiếng, thân dưới bị ấm áp phủ lấy, hơi nóng gây bứt rứt hồi lâu trong người cuối cùng cũng dịu lại.

Kỹ năng của Việt Minh rất điêu luyện, lại thêm toàn tâm toàn ý phục vụ cho đến khi Thẩm Xán Nhược xuất ra ngoài. Hắn lại cẩn thận liếm sạch sẽ, rồi ngẩng mặt lên, nhìn lên phía trên.

Trong mắt Việt Minh ánh lên vẻ si mê, nhẹ nhàng kêu: "Công tử......"

Giọng điệu mềm yếu, vào lúc này, Thẩm Xán Nhược nghe được, có sức hút kì lạ kéo dục vọng hắn lên. Hắn vươn tay, vuốt ve gương mặt đó, thanh niên tuấn tú, vì tình huống vừa rồi mà nhuộm lấy sắc thái cấm kỵ, hắn cũng không nhịn được ngắm đến ngẩn người.

Việt Minh áp mặt vào bàn tay hắn, nhẹ nhàng cọ cọ.

Bởi vì động tác nho nhỏ này mà tự chủ cuối cùng trong lòng Thẩm Xán Nhược tan rã. Hắn kéo Việt Minh một cái, ném lên trên giường.

Việt Minh hạnh phúc cười, nhận lấy nỗi đau sâu sắc.

Động tác của Thẩm Xán Nhược chỉ thuần túy theo bản năng, chắc chắn sẽ tổn thương đến thân thể hắn. Nhưng, hắn lại chỉ cảm thấy vui mừng, bởi vì một đêm này, Thẩm Xán Nhược thuộc về hắn.

Sáng sớm, bởi vì khát nước mà Việt Minh tỉnh lại, Thẩm Xán Nhược chỉ mặc vẻn vẹn cái áo trong, lau sạch thân thể thay mình, lại bưng nước tới cho hắn ăn uống. Nước mắt hắn chảy xuống, sợ bị nhìn thấy lại vội vàng đưa tay lau đi, nhẹ giọng nói: "Công tử, chuyện như vậy...... Sao có thể để người làm......" Hắn định đứng dậy, lại vì đau đớn mà ngã trở về.

Thẩm Xán Nhược ngăn lại hành động của hắn, trong mắt đầy áy náy, "Việt Minh, xin lỗi."

"Không, đây là tự ta nguyện ý!" Việt Minh vội vàng nói, sau đó phản ứng kịp, tiếng nói nhỏ dần: "Ta vẫn rất kính yêu công tử...... Chỉ sợ thân thể bẩn thỉu này sẽ vấy bẩn người......"

Thẩm Xán Nhược thở dài, ôm hắn đặt lên đầu gối. Rõ ràng là lớn hơn mình, lại cảm thấy thật đáng yêu, muốn bảo vệ cẩn thận. Hắn cũng không hiểu mình xảy ra chuyện gì, nhưng không thể vứt bỏ, mặc kệ hắn. (Phi Vũ: Sao có thể vứt bỏ Việt Minh được chứ, đáng yêu chết mất:()

Nghe hắn than thở, Việt Minh không cầm được nước mắt.

Thẩm Xán Nhược không biết làm gì, nâng mặt hắn lên, hôn xuống. Nụ hôn rất nhẹ nhàng, giống như an ủi lại giống như có ý khác.

Việt Minh ngây người, Thẩm Xán Nhược cười rộ lên, yêu thương trong đáy lòng không nhịn được phát ra: "Đi theo ta đi."

"Ừm." Đôi mắt ướt nước, hắn nặng nề gật đầu.

Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng ồn ào náo động, di.en d’an l;e q.uy d’on Việt Minh kinh hoảng nói: "Không xong, khám xét thành!"

"Tướng quân, ở đây có người chết!"

Là binh lính trông kho tối qua!

"Bên trong nhà có người, phá cửa cho ta!" Tiếng nói đầy tức giận của Hoàng Cửu Lang vang lên.

"Ngươi đi trước đi!" Thẩm Xán Nhược đặt kiếm vào tay Việt Minh, mở cửa sổ phía sau ra.

Việt Minh rống lên: "Chẳng lẽ muốn ta bỏ lại công tử một mình chạy trối chết? Ta không làm được!"

Thẩm Xán Nhược vừa định nói chuyện, rất nhiều mũi tên từ bên ngoài bay vào, hắn chỉ kịp ôm Việt Minh lăn trên đất né tránh, khẽ nguyền rủa nói: "Ngu ngốc!"

"Ai bảo các ngươi bắn tên hả?" Hoàng Cửu Lang đùng đùng nổi giận, đẩy cung tiễn thủ ra.

"Nhưng......" Đây là biện pháp giảm bớt thương vong tốt nhất mà. Đối mặt Hoàng Cửu Lang, đám lính không dám nói ra, hành vi việc làm của hắn gần đây, người bình thường đều không thể lý giải. Giống như lúc này, không đi nghênh chiến quân Bắc sắp tiến đánh dưới thành, ngược lại lại huy động mọi người đi khám xét thành.

Hoàng Cửu Lang gào xong, hơi thấy đau đớn trên lưng, nhất định vết thương lại mở miệng rồi. Nhưng mà hắn không cam lòng, nhất định bọn họ chưa đi được xa, có lẽ ở bên trong căn phòng bên này. Nghĩ tới đây, hắn lớn tiếng nói: "Thẩm Xán Nhược, nếu ngươi không ra ta sẽ đốt nhà."

Một lúc lâu, cửa mở ra từ bên trong, di/en d;an l;eq.uyd.on Thẩm Xán Nhược lạnh lùng nhìn hắn, "Ngươi gây rối đủ chưa?"

Hoàng Cửu Lang thấy vẻ mặt hắn bình thường, biết thuốc đã được giải, nghĩ trước nghĩ sau chỉ có một người có thể xuất hiện khi đó, hắn cắn răng nghiến lợi, căm hận nói: "Không ngờ lại để tên phản đồ kia được lợi. Thẩm Xán Nhược, tiểu tử kia có thể thỏa mãn được ngươi sao? Hắn chính là tên đê tiện chuyên bị người cưỡi ──" (Phi Vũ: Không hiểu tại sao đọc đến đoạn này lại nghĩ đến quân Bắc là TQ, quân Nam là VN, và Việt Minh là phản động. Chắc tg k có nghĩ gì đâu:’))) 

"Câm mồm!" Thẩm Xán Nhược gầm lên một tiếng, nhưng có một bóng dáng khác nhanh hơn hắn. Việt Minh cầm kiếm bất chấp tất cả xông tới, miệng la ầm lên: "Công tử, người đi mau!"

Hoàng Cửu Lang bị thương nặng trong người, không thể mạo hiểm, thấy cả đám binh sĩ còn ngẩn ngơ nhìn, lên tiếng quát: "Các ngươi còn đần người ra đấy làm cái gì!" Đám lính bị nạt, vội vàng bao vây. Bước chân Việt Minh không vững, lại bị hết lớp này đến lớp khác tấn công, vì người ít không đánh được số đông, cuối cùng cũng bị bắt lại.

Hoàng Cửu Lang đang hả hê, chợt thấy Thẩm Xán Nhược đưa mũi tên chẳng biết nhặt trên đất từ lúc nào tới ngực.

"Thẩm Xán Nhược!"

"Công tử!"

Thẩm Xán Nhược nhìn hắn, "Ta là con bài cuối cùng để ngươi đối phó Lý Giám, đúng không?"

Hoàng Cửu Lang không nói, Thẩm Xán Nhược tiếp tục nói: "Lúc này, nếu ta dùng sức, không đến nửa ngày, Củng thành sẽ bị chém giết thẳng tay."

"Ngươi cho rằng ngươi là ai?" Hoàng Cửu Lang phản bác yếu ớt.

Thẩm Xán Nhược cười lạnh, "Phải hay không phải, trong lòng ngươi tự hiểu."

"Ngươi muốn thế nào?"

Thẩm Xán Nhược nói: "Thả Việt Minh."

Hắn đang đánh cuộc, mặc dù biết như vậy sẽ khiến Lý Giám lâm vào tình cảnh khó khăn, nhưng hắn tin tưởng, Lý Giám sẽ có biện pháp thắng. die.n da/n l.eq;uyd/on Hơn nữa, hắn không thể để Việt Minh rơi vào trong tay Hoàng Cửu Lang. Đây là hắn nợ Việt Minh.

"Được, ta đồng ý." Hoàng Cửu Lang vung tay lên, Việt Minh được thả ra, hắn đến chỗ Thẩm Xán Nhược.

Hoàng Cửu Lang kết luận bọn họ không thể chạy trốn, cũng mặc cho hắn tới.

Việt Minh đi tới trước mặt hắn, nói: "Công tử, người có thể lại hôn ta một lần nữa không?"

Thẩm Xán Nhược dùng hành động trả lời hắn.

Lúc đôi môi êm ái kề vào nhau, Việt Minh nồng nhiệt hẳn lên, thoát khỏi vẻ chất phác thường thấy. Thẩm Xán Nhược cảm thấy một viên thuốc truyền qua miệng, vừa nuốt xuống, trong đan điền liền dâng lên cảm giác quen thuộc.

Hắn nhìn Việt Minh, lời cảm ơn từ trong lòng truyền đạt qua ánh mắt.

Việt Minh cười khe khẽ, hắn lui ra, vận khinh công biến mất trước mặt mọi người.

Hoàng Cửu Lang không truy đuổi như lời hứa, mặc dù vừa nãy hắn thấy tình cảnh ấy mà giận đến sắp hộc máu, nhưng hắn vẫn giữ được một tia lý trí cuối cùng nên không làm ra hành động gì điên rồ.

Thẩm Xán Nhược vứt mũi tên dùng để uy hiếp đi, mặc Hoàng Cửu Lang sai người trói hắn lại.

"Tướng quân, quân Bắc tấn công thành rồi!"

Hoàng Cửu Lang liếc mắt nhìn Thẩm Xán Nhược, nở nụ cười dữ tợn tràn đầy oán hận. Hắn vung tay lên, "Treo ngược hắn trên cổng thành, nói với Lý Giám, nếu hắn dám tấn công thành, ta sẽ khiến Thẩm Xán Nhược chết đầu tiên."

Thẩm Xán Nhược bình tĩnh nhìn phương xa, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
Bình Luận (0)
Comment