Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 38

Lúc Củng thành được xây dựng, nam bắc vẫn trong thời kỳ chia cắt, vì vậy, nó là căn cứ quân sự quan trọng, là thành trì kiên cố, có vị trí dễ thủ khó công. Trải qua một cuộc chiến đấu kịch liệt, mặc dù Lý Giám thống lĩnh quân Bắc giành được thắng lợi, nhưng vẫn chịu tổn thất. Còn quân Nam, mặc dù tổn thất nặng nề, nhưng số người vẫn chiếm ưu thế như cũ. Kết quả của trận chiến này vẫn chưa thể đoán trước được.

Lý Giám dẫn quân tới chân thành, hai kỳ Đông, Tây đã hợp lại, chỉ chờ hắn ra lệnh một tiếng.

Đúng lúc đó, trên cổng thành chợt nổi lên tiếng xôn xao, Lý Giám nhìn lại, thấy một bóng trắng bị trói, treo trên tường thành, "Xán Nhược ──" hắn hô to một tiếng, tí thì xông lên.

"Tướng quân!" Quý Thương ngăn trước mặt, "Cẩn thận!"

Lý Giám nhìn chằm chằm hướng kia, nắm chặt tay, cất giọng nói: "Hoàng Cửu Lang, rốt cuộc ngươi định trốn đến lúc nào? Có bản lãnh thì hãy ra đây đánh một trận thật sảng khoái với chúng ta."

"Thì ra là Khang vương tiếng tăm lừng lẫy......" Hoàng Cửu Lang đứng trên cổng thành, bộ dáng nhàn nhã thong dong, "Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây vậy?"

Lý Giám phẫn nộ quát: "Hoàng Cửu Lang, ngươi đừng làm bộ làm tịch nữa, mau thả Xán Nhược!"

"Thẩm Xán Nhược?" Hoàng Cửu Lang tháo sợi dây thừng trong tay, nở nụ cười, dây thừng nhanh chóng trượt xuống. Những người nhìn thấy không khỏi hít vào một hơi, hắn lại dùng sức kéo chặt. Theo như độ cao của thành này, nếu cứ rớt xuống như thế, chắc chắn sẽ chết.

"Ngươi là tên khốn kiếp!" Lý Giám rống to, lần này, Lâm Phi cùng Quý Thương hợp sức kéo hắn lại, Lâm Phi nhỏ giọng nói: "Khang vương, người nhìn kỹ công tử đi, dường như công tử có lời muốn nói với người."

Cuối cùng Lý Giám hơi bình tĩnh lại, nhìn lại theo lời nói.

Thẩm Xán Nhược bị treo trên không, vẻ mặt vẫn bình tĩnh trước sau như một, di/end;anl.eq/uyd’on thấy tầm mắt của Lý Giám, hắn chậm rãi nói ra mấy chữ bằng khẩu hình: "Không cần để ý đến ta."

Trả lời hắn là nét mặt đau đớn của Lý Giám, hắn đột nhiên lớn tiếng nói: "Hoàng Cửu Lang, ngươi muốn thế nào thì mới bằng lòng thả hắn?"

Hoàng Cửu Lang nói: "Ngươi lui binh, sau đó khoanh tay chịu trói, theo ta về triều để thánh thượng xử lý."

Sắc mặt Lý Giám trắng bệch, hắn nhìn về hướng kia, Lâm Phi, Quý Thương ở phía sau không nói một lời, bọn họ giao tính mạng của mình ra, cũng chỉ biết toàn tâm toàn ý dâng hiến tất cả, bất kể là sống hay chết, là thắng hay bại.

Thẩm Xán Nhược thấy tình cảnh này, thầm nghĩ, Lý huynh, huynh đừng khiến Xán Nhược thất vọng.

Lý Giám giơ tay lên, Lâm Phi, Quý Thương tập trung toàn bộ tinh thần chờ đợi, liền nghe hai chữ phát ra từ trong miệng hắn rất khó khăn: "Lui ── Binh ──"

Thẩm Xán Nhược trợn to mắt, hắn không thể tin vào tai của mình, lớn tiếng gọi: "Lý Giám, đừng quên huynh là Khang vương!"

Lý Giám ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt hắn, nhất thời ngơ ngẩn.

Hoàng Cửu Lang thấy rõ, lửa giận trong lòng tăng lên, hắn rút đao ra, đặt trên dây thừng, "Lý Giám, nếu ngươi không tiếp tục hành động, ta sẽ khiến Thẩm Xán Nhược lập tức chết trước mặt ngươi."

"Khang vương!" Ánh mắt Thẩm Xán Nhược kiên nghị, "Nếu như huynh quên thân phận này, Thẩm mỗ nguyện chết để tạ lỗi với thiên hạ."

"Xám Nhược......" Ánh mắt Lý Giám lóe lên một cái, giọng nói của hắn...... Truyền đến rất rõ......

Tin tưởng ta, Lý huynh. Hắn dùng khẩu hình nói lần nữa. die/nd;anl.eq/uy do.n Lý Giám nhìn hắn chăm chú, chậm rãi gật đầu.

Thẩm Xán Nhược cong khóe miệng, nở nụ cười,

Nụ cười này, khiến người nín thở. Mặc dù bốn phía là cảnh tàn sát khốc liệt, hết sức căng thẳng, mặc dù mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí, mặc dù cơ thể và đầu óc mệt lả vì chiến đấu, nhưng trong nháy mắt đó, cứ như tất cả đau đớn đều biến mất, giống như trở lại quê hương đầy ấm áp tươi vui.

Lý Giám giơ tay lần nữa, âm trầm ra lệnh: "Công thành!"

Lâm Phi, Quý Thương không dám vui mừng quá mức, trả lời vang dội: "Tuân lệnh!"

Hoàng Cửu Lang bất ngờ ngoài ý muốn, "Lý Giám, ngươi không quan tâm đến tính mạng Thẩm Xán Nhược sao?"

Lý Giám không trả lời hắn, tiếng la công thành chấn động trời đất bắt đầu mở màn.

Hoàng Cửu Lang cắn răng giơ đao, "Được, ngươi tàn nhẫn thì ta cũng sẽ độc ác, không ai có thể có được hắn!"

Dây thừng đứt ──

Trong ngàn vạn binh mã, Lý Giám thấy một bóng dáng rơi rất nhanh xuống, kêu một tiếng tan nát tim phổi: "Xán Nhược ──"

Mắt hắn đỏ lên, giơ kiếm giết liên tiếp. Dù địch như sóng triều, cũng không nhịn được sợ hãi mà chạy trốn trước bộ dáng tu la này.

Trong lúc nhất thời, hình ảnh ngày xưa liên tiếp xuất hiện trước mắt hắn. Xán Nhược nghiêng đầu gọi hắn là "Lý huynh", Xán Nhược đau lòng muốn chết muốn rời khỏi hắn, Xán Nhược múa kiếm Cuồng Hoa nở nụ cười với hắn, Xán Nhược nhẫn nại nói với hắn cuộc đời này không hề hối hận, Xán Nhược hiên ngang mạnh mẽ hứa hẹn ít ngày nữa sẽ trở về......

Trong góc, một đôi mắt khác cũng nhìn thấy hình ảnh này, hai đầu gối hắn quỳ xuống đất, đau khổ lên tiếng: "Công tử......"

Xem ra viên thuốc giải trộm được kia không phát huy tác dụng, ảnh hưởng đến công tử!

Hắn rút một cây chủy thủ từ trong ngực ra: "Công tử, công tử là người duy nhất mà Việt Minh tôn kính trong cuộc đời này. Việt Minh không thể báo đáp, không thể làm gì khác hơn là cùng xuống địa phủ hầu hạ người...người hãy chờ ta."

Hắn giơ chủy thủ lên, nhắm mắt lại, đâm vào ngực mình. Di/e,.da;n l;eq’uyd.on Đúng lúc này, dường như hắn nghe được tiếng gì đó......

Lúc này, trên chiến trường đột nhiên xảy ra một biến cố. Binh lính xung quanh tường thành từng người từng người như bị trúng tà, đứng ngơ ngác, ngay cả binh khí trong tay rơi trên mặt đất cũng không phát hiện. Bọn họ đang nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ lạ lùng. Rõ ràng người đó đang rơi xuống dưới rất nhanh, đột nhiên dừng đột ngột giữa không trung, giống như có người từ dưới nâng lên.

Sau đó, dây thừng trên người hắn từ từ tuột ra, hắn vung ống tay áo, thân thể lại đi lên trên, tựa như thần tiên trong truyền thuyết. Hắn càng bay càng cao, vượt qua đám người đang chiến đấu kịch liệt, vượt qua tường thành, đến trước mặt Hoàng Cửu Lang.

"Ngươi...... Đã uống thuốc giải?" Giọng nói Hoàng Cửu Lang run rẩy hỏi.

Người bình thường không thể làm được động tác đó nhưng với một người mang võ công tuyệt thế trên người, lại là chuyện không khó. Nhưng làm hắn buồn bực chính là Thẩm Xán Nhược uống thuốc giải lúc nào?

Đột nhiên hắn nghĩ tới một khoảng thời gian......"Là Việt Minh đưa cho ngươi?"

Thẩm Xán Nhược gật đầu một cái, nói: "Ta không thể giết ngươi, ngươi ra lệnh dừng chống cự đi."

Hoàng Cửu Lang cười khổ, "Xán Nhược, sao ngươi vẫn đơn thuần như vậy, một khi chiến tranh bắt đầu, không ai có thể dừng lại được, cho dù là người phát động nó."

Thẩm Xán Nhược nhìn xuống, hình ảnh sinh linh dưới thành bị nung nấu trong máu lửa làm lòng hắn đau nhói từng cơn.

"Xán Nhược, " Hoàng Cửu Lang nói: "Ta có một câu muốn nói cho ngươi biết."

"Liên quan đến Lý Giám sao?"

Hoàng Cửu Lang hơi mở to mắt, "Thì ra ngươi...... Đã nhìn ra. Ngươi vốn là người thông minh, là ta lắm chuyện rồi."

Thẩm Xán Nhược ngửa đầu, vẻ mặt bi thương, Hoàng Cửu Lang cho là hắn sẽ rơi lệ, vậy mà cuối cùng hắn lại không hề.

"Tim của hắn quá sâu quá rộng, chứa vạn lý giang sơn, ngàn vạn con dân."

"Xán Nhược...... Ngươi không hận sao?"

Thẩm Xán Nhược quay đầu lại, mỉm cười lắc đầu, động tác kiên định không chần chừ chút nào."Ta...... Ta chỉ hi vọng có một ngày, hắn có thể bộc lộ mình."

"Cho dù có là ma quỷ?"

Thẩm Xán Nhược ngẩn ra, rũ hai mắt xuống, lẩm bẩm lên tiếng: "Phải..... Dù là ma quỷ."

Hoàng Cửu Lang nhìn bộ dáng của hắn, thở dài một hơi, "Ta thua, hoàn toàn thua."

Thẩm Xán Nhược đưa lưng về hắn, di/end/an l.eq/uyd’on nghe thấy tiếng động sau khi hắn nhảy xuống khỏi thành, trong lòng lẫn lộn nhiều cảm xúc khó tả.

Dưới thành, bởi vì chủ soái chết mà quân Nam đại loạn, quân Bắc nhân cơ hội phát động tấn công mạnh.

"Xán Nhược ──"

Tiếng gọi đầy mạnh mẽ khiến hắn quay đầu lại, toàn thân Lý Giám nhuộm đầy máu tươi kẻ địch, ngồi trên lưng ngựa, trong đôi mắt ánh lên bóng dáng của mình.

Hắn đưa mắt nhìn người đàn ông này, trong lòng suy nghĩ như nước thủy triều.

Lý huynh, ta biết lòng huynh mang thiên hạ, ta cũng biết huynh đối xử với ta là thật, nhưng ở trong lòng huynh, rốt cuộc Xán Nhược ta là cái gì? Lòng dạ của huynh, khiến trái tim Xán Nhược thật lạnh lẽo.

Lý Giám thầm nghĩ, Xán Nhược, ngươi đang nghĩ cái gì? Ngươi đã thấy cái gì rồi sao? Bất kể ngươi nghĩ sao, ta vẫn sẽ không thả ngươi.

Hắn nâng người lên, bay thẳng lên trên thành.

Thẩm Xán Nhược cứ như vậy, kinh ngạc nhìn hắn đi tới trước mặt, kinh ngạc khẽ gọi một tiếng "Lý huynh".

Một tay Lý Giám ôm hắn, mặt hướng dưới thành, "Xán Nhược, ngươi xem, đây chính là giang sơn bổn vương cướp về cho ngươi."

"Khang vương vạn tuế, Khang vương tất thắng!" Tiếng hoan hô như sấm, vang vọng khắp nơi, làm người ta lóa mắt.
Bình Luận (0)
Comment