Màu Xanh Neon – Thù Vỉ

Chương 1

Cuối xuân, chạng vạng tối, Kha Nghê ngồi trong quán cà phê gần khách sạn, vô thức dùng ống hút khuấy ly cold brew vị bưởi có ga, tâm trạng rối bời như đám bọt lăn tăn trong cốc, không sao bình ổn nổi.

Cơn mưa vừa dứt, trời âm u, ngoài cửa sổ, từng giọt nước tí tách rơi từ mái hiên nhôm.

Giọt nước rơi vào những chỗ lồi lõm trên mặt đất, đánh vỡ ánh đèn phản chiếu lấp lánh trên mặt nước. Những tia sáng vỡ vụn lan ra lấp lánh, trông như đốm lửa tóe ra khi thắp một cây pháo bông cầm tay.

Kha Nghê dán mắt vào vũng nước rực rỡ ấy, không có tâm trí mà thưởng thức, chỉ nhạy cảm suy đoán:

Trong số những vị khách đến quán cà phê này, rốt cuộc có bao nhiêu người giống như cô, là thí sinh đến tham gia vòng sơ tuyển.

Ví dụ như cô gái vừa bước ra từ cùng khách sạn với Kha Nghê, rồi trước sau đi vào quán cà phê.

Lúc cô gái gọi món, Kha Nghê xếp hàng ngay sau, cô nghe thấy cô gái nhẹ giọng trò chuyện qua điện thoại, đang nói về mô hình dự đoán của một dự án nào đó và giá trị Shapley.

Ví dụ như chàng trai ngồi trong góc quán cà phê kia.

Tóc cậu ta rối tung như hoa cúc Maroc bị trận mưa lớn quật nghiêng ngả, đang cắn móng tay, một tay gõ lạch cạch những dòng mã dài trên máy tính xách tay.

Lại ví dụ như chàng trai vừa mới bước vào quán cà phê.

Cậu ta mặc quần short rộng và đi dép lỗ, trông như đang đi nghỉ dưỡng, người tựa hờ vào mặt bàn đá cẩm thạch ở quầy, gọi món liến thoắng.

Cậu ta nói: “Một ly Americano đá size vừa, tiêu chuẩn không đường; một ly latte vani size lớn thêm đá, ít đường, sữa đổi thành sữa tách béo; một ly cold brew size lớn thêm một phần đá; một ly Americano chanh ga size vừa, không đá, thêm đường tiêu chuẩn…”

Khi cậu ta nói đến ly thứ tư, chị nhân viên gọi món buộc phải ngắt lời, hơi ngại ngùng hỏi: “Anh có thể nói chậm một chút được không ạ?”

Cậu ta đáp: “Ồ, được thôi.”

Kha Nghê lặng lẽ nghe cuộc đối thoại diễn ra ở quầy, nghe thấy cậu ta hạ chậm tốc độ, rồi một hơi gọi đến tận mười một ly cà phê, mỗi loại đều khác nhau cả về kiểu và yêu cầu.

Trong suốt quá trình gọi món, cậu ta không hề nhìn vào điện thoại hay menu đồ uống đặt ở quầy, trí nhớ đáng kinh ngạc.

Rõ ràng cậu ta là kiểu người hướng ngoại.

Trong lúc chờ mười một ly cà phê ấy, cậu ta đã bắt đầu trò chuyện rôm rả với cô nhân viên quầy. Cậu ta nói mình vì cá cược thua nên mới bị sai ra ngoài mua cà phê trong cái thời tiết lạnh tê người như thế này.

Cô nhân viên ở quầy nhắc nhở: “Thực ra anh có thể đặt giao hàng, từng này cà phê gộp lại cũng chỉ tính một lần phí ship, mỗi ly chưa đến một đồng, khá là tiết kiệm.”

Cậu ta khoát tay: “Đám khốn đó không đời nào chịu, bọn họ chỉ muốn hành tôi thôi.”

Vừa nói, cậu ta vừa tiện tay cầm lấy một khối rubik phiên bản hợp tác trưng bày ở quầy, tùy tiện xoay vài cái đã giải xong.

Chỉ mất mười giây, liền khiến cô nhân viên thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Cô nhân viên nói: “Anh là người thứ hai trong ngày hôm nay giải được khối rubik này đấy.”

Cậu ta lập tức hỏi: “Thế ai nhanh hơn?”

Cô nhân viên cười nói: “Với tôi thì cả hai đều rất nhanh, mới quay đi quay lại một cái đã xong rồi, giỏi thật.”

Đây là quán cà phê được đánh giá tốt nhất gần khu vực tổ chức vòng sơ tuyển, có lẽ cô nhân viên cũng nhận ra hôm nay nhóm khách hàng có gì đó khác biệt, liền tò mò hỏi cậu ta, có phải lại có chương trình truyền hình nào chuẩn bị quay ở gần đây không.

Kha Nghê liếc mắt nhìn về phía quầy một cái.

Cậu ta ra vẻ đắc ý, giơ tay gãi gãi sau đầu, thần bí lắc đầu, chỉ nói tổ sản xuất rất uy tín, chắc chắn sẽ được phát sóng, còn lại thì cố tình giữ kín, không chịu tiết lộ tên chương trình cụ thể.

Rõ ràng cậu ta cũng là thí sinh, giống như Kha Nghê.

Họ đến tham gia một chương trình truyền hình thực tế đấu trí do một đài truyền hình tổ chức, hiện tại đang tiến hành vòng sơ tuyển thứ hai.

Kha Nghê thu ánh mắt từ khối rubik ba tầng lại.

Khối rubik ấy cô đã biết giải từ hồi mẫu giáo, không khó, chỉ cần để tâm là ai cũng học được, lúc tâm trạng vui vẻ cô từng dùng nó để bắt chuyện với mấy cậu con trai nhìn thuận mắt.

Nhưng lần này đến tham gia vòng sơ tuyển không phải là ý nguyện của Kha Nghê.

Cô mang bóng ma tâm lý với kiểu thi đấu như vậy, vô cùng căng thẳng, lại chẳng thể cự tuyệt kỳ vọng của bố mẹ.

Hoàn cảnh gia đình của Kha Nghê có phần đặc biệt.

Bố mẹ cô ly hôn khi cô đang học cấp ba.

Nhưng cũng không đến mức cãi vã ầm ĩ hay tuyệt giao, mà là sau khi cân nhắc lý trí, họ đã chia tay trong hòa bình.

Việc ai nuôi dưỡng Kha Nghê cũng là kết quả của sự bàn bạc kỹ càng giữa hai người.

Bố của Kha Nghê là giảng viên đại học, mẹ là nhà thiết kế trang sức thường xuyên ra nước ngoài công tác.

Xét theo tính chất công việc khác biệt của cả hai, họ nhất trí rằng để Kha Nghê ở lại trong nước, sống bên cạnh bố sẽ đảm bảo cho cô một môi trường học tập ổn định hơn.

Vì thế, suốt những năm qua, cuộc sống của Kha Nghê vẫn luôn như vậy

Trong năm học, cô sống với bố;

Kỳ nghỉ đông và hè, cô đến ở với mẹ.

Bố mẹ cô đều đã có gia đình riêng, nhưng mỗi năm đến sinh nhật cô, họ vẫn sẽ gặp mặt, cùng cô ăn một bữa cơm. Gần đến Tết, họ cũng sẽ cùng cô đi thăm hỏi ông bà già yếu ở bên kia.

So với những bậc cha mẹ sau ly hôn coi con cái như gánh nặng, cứ đẩy qua đẩy lại, mối quan hệ gia đình như hiện giờ đã khiến Kha Nghê cảm thấy rất mãn nguyện rồi.

Để giữ gìn mối quan hệ đó, cô đã học được cách cư xử khéo léo và nhún nhường sao cho có lợi cho sự hòa thuận giữa bố mẹ.

Lần này, hiếm hoi cả bố và mẹ cô cùng đứng về một phía, khuyên cô tham gia cuộc thi.

Kha Nghê gần như không có khả năng từ chối.

Gạt bỏ yếu tố nguyện vọng cá nhân của cô, thì việc tham gia vòng sơ tuyển này dường như cũng chẳng phải điều gì quá tệ.

Đá trong ly cold brew vị bưởi đã tan gần hết, vị cà phê cũng nhạt dần.

Kha Nghê cắn ống hút uống hai ngụm, không muốn để hoàn cảnh hiện tại khiến mình hồi tưởng lại trải nghiệm thi đấu trước kia. Cô cầm điện thoại gọi cho Lâm Tây Nhuận.

Lâm Tây Nhuận thở hổn hển bắt máy.

Kha Nghê ngừng một nhịp: “Cậu lại đang chạy ngoài đường đấy à? Vừa mới tạnh mưa xong, kỷ luật ghê nhỉ?”

Lâm Tây Nhuận là bạn học cũ của cô, cũng là thí sinh trong cuộc thi lần này. Anh nói: “Phòng gym của khách sạn mở miễn phí 24/7, tôi dại gì phải ra ngoài chạy? Cậu đến khách sạn rồi à?”

Kha Nghê đã nhận phòng từ sau bữa trưa, một mình tiêu hóa tâm trạng suốt nửa ngày.

Cô không nhắc đến chuyện đó, chỉ nói mình đang ở quán cà phê gần khách sạn.

Lâm Tây Nhuận nói: “Vậy cậu đợi tôi chút, tôi về phòng thay đồ rồi ra tìm cậu ăn tối.”

Trong mấy phút trò chuyện qua điện thoại với Lâm Tây Nhuận, khóe mắt Kha Nghê thoáng thấy cậu con trai vừa gọi mười một ly cà phê khi nãy đang xách đống túi giao hàng bước ra khỏi quán cà phê.

Khi cô vừa cúp máy thì cậu ta lại quay lại.

Cô nhân viên đứng quầy pha chế đùa: “Ơ, thua cược nhanh thế cơ à?”

“Làm gì có!” Cậu con trai vừa khoa tay múa chân, vừa nói bằng giọng điệu đầy biểu cảm: Ngoài đường lồi lõm, cậu ta dẫm phải vũng nước, trượt một cái. Những ly cà phê khác thì không sao, nhưng ly Americano chanh sủi giữa cỡ thì đổ hết lên chân.

“Cho tôi gọi lại một ly, không đá, đường chuẩn nhé.”

Cô nhân viên đáp: “Vâng ạ.”

Cậu ta vẫn không quên chọc ghẹo: “May mà tôi phản ứng nhanh, vừa quỳ xuống đã đứng dậy luôn, chứ mà gương mặt điển trai của tôi bị trầy xước rồi thì còn lên tivi kiểu gì nữa?”

Cô nhân viên cười khúc khích, hỏi cậu ta trong chương trình truyền hình cậu tham gia có ngôi sao nào không.

Kha Nghê không tiếp tục lắng nghe nữa.

Cô giữ tâm trạng hóng hớt, tưởng tượng ra cảnh cậu ta ngã dúi dụi, liền mím môi đầy nghi ngờ, niềm vui nảy sinh từ nỗi khổ của người khác.

Lúc ấy, Kha Nghê còn chưa biết, sau khi cười xong, cô sẽ dẫm trúng đúng vũng nước đó cùng với cậu ta.

Cô cũng không biết, chính vì vũng nước ấy mà cô sẽ ôm lấy một người xa lạ.

Vài phút sau, Lâm Tây Nhuận gọi lại: “Tôi hỏi này, con phố này trước kia có ai chết khát không thế?”

Kha Nghê hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Tây Nhuận nói: “Vừa đi mấy bước đã lướt qua ba, bốn tiệm đồ uống rồi, còn định bất ngờ xuất hiện làm cậu giật mình, ai ngờ tìm mãi không thấy cậu đâu, cái quán cà phê cậu đang ngồi tên là gì vậy?”

Kha Nghê đọc ra một chuỗi tiếng Anh, rồi nói: “Tôi đi rửa tay chút, cậu tới rồi thì đợi tôi ngoài cửa nhé.”

Kha Nghê rửa tay xong, soi gương thoa lại son dưỡng có màu, chỉnh lại tóc.

Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã thấy Lâm Tây Nhuận đang đứng ngoài cửa qua lớp kính lớn đọng đầy giọt nước.

Trời mỗi lúc một tối, mây mù vẫn chưa tan, có lẽ đêm nay sẽ lại mưa lớn.

Lâm Tây Nhuận mặc cả cây đen, hai tay đút túi đứng bên cạnh bảng hiệu của quán cà phê, cúi đầu như đang trầm tư suy nghĩ.

Áo khoác ngoài của anh là loại áo gió đen có cổ đứng, kéo khóa lên đến tận cổ, ngay cả cằm cũng bị che kín, lại đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai đen.

Kha Nghê không nhịn được thầm nghĩ: Mặc đồ đen kín mít thế này trong thời tiết oi ả, đến tìm cô hay đi ám sát người ta vậy? Chạy bộ với tập gym xem ra cũng có hiệu quả, dáng người nhìn đúng là cao ráo hơn trước, vai cũng rộng ra.

Cô đẩy cửa kính của quán cà phê bước ra ngoài.

Không biết Lâm Tây Nhuận đang nghĩ gì, nghe thấy tiếng chuông gió leng keng trên cửa cũng chẳng ngẩng đầu lên.

Lại đang nghĩ mấy đề khó gì đấy à?

Kha Nghê bước nhanh hơn, trong bụng đầy mưu tính muốn dọa người.

Cô không để ý dưới chân, đang vội vã tiến lại gần, vừa đưa tay định vỗ vào vai Lâm Tây Nhuận thì một chân trượt vào vũng nước, cả người mất thăng bằng lao về phía trước.

Trong đầu Kha Nghê hiện lên một khung hình — là bộ dạng thảm hại của cậu con trai quay lại mua cà phê khi nãy.

Thật là không nên cười người khác.

Lâm Tây Nhuận là người quen của cô, là người hiền lành dịu dàng, cô nghĩ chắc chắn anh sẽ đưa tay đỡ cô.

Thế nhưng, Kha Nghê đã đoán sai.

Người trước mặt toàn thân bọc kín trong đồ đen từ đầu đến chân, hoàn toàn không nhúc nhích, Kha Nghê không kịp phanh lại, đâm thẳng vào lồng ngực người đó, mũi và cằm va phải đau điếng.

Nếu không phải cô lanh tay lẹ mắt ôm lấy đối phương, e rằng đã ngã sõng soài rồi.

Kha Nghê ôm mũi, định chất vấn Lâm Tây Nhuận rốt cuộc là dạng đề gì mà khiến anh trơ mắt đứng nhìn không cứu.

Cô oán giận ngẩng đầu lên, lại trông thấy một đôi mắt bình lặng ngoài dự liệu.

… Anh ta không phải Lâm Tây Nhuận.

Đối phương không nhúc nhích, cũng chẳng nói gì, chỉ khẽ nghiêng phần cằm đang hơi căng ra khỏi cổ áo khoác gió đang dựng đứng, cụp mi mắt xuống, lặng lẽ nhìn Kha Nghê.

Một tay khác của Kha Nghê vẫn còn đặt trước ngực người ta.

Cô sững lại giây lát, thu lại cảm xúc đang chuẩn bị trách mắng bạn mình.

Chiếc mũi ê ẩm dần hồi phục lại khứu giác, cô mới nhận ra chóp mũi mình vương mùi nước hoa lạ lẫm, như hương hỗn hợp giữa bạc hà và một loại thảo mộc nào đó mang vị đắng nhè nhẹ, mùi ấy lại khá dễ chịu.

Kha Nghê thu tay về, lui liền hai bước: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người rồi.”

Đối phương vẫn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi quay người bước đi, đến cả đôi tay nhét trong túi quần từ đầu đến cuối cũng không hề lấy ra.

Bình Luận (0)
Comment