Màu Xanh Neon – Thù Vỉ

Chương 2

Kha Nghê xoa sống mũi vẫn còn âm ỉ đau, chăm chăm nhìn về hướng người kia rời đi, đồng tử hơi co lại.

Lâm Tây Nhuận lặng lẽ áp sát, như bóng ma xuất hiện bên cạnh Kha Nghê, cố nén cười, chờ đúng thời cơ, bất ngờ vỗ một cái lên vai Kha Nghê: “Hây!”

Hiệu quả tưởng tượng lại không đạt được.

Kha Nghê thế mà không hề bị giật mình, bình tĩnh quay đầu lại.

Lâm Tây Nhuận hơi bất ngờ nhìn sắc mặt của Kha Nghê, lại liếc về hướng ánh mắt cô vừa nhìn.
Không xa chỉ có một bóng lưng nam giới mặc toàn đồ đen, Lâm Tây Nhuận đẩy gọng kính: “Vừa nãy hình như tôi thấy cậu đang nói chuyện với ai thì phải.”

Anh ta hất cằm về phía bóng lưng đó: “Là người đội mũ lưỡi trai kia à?”

“Ừm…”

“Cậu quen à?”

Biểu cảm của Kha Nghê có chút kỳ lạ, như nghiêm túc, lại như mang một nỗi niềm khó nói thành lời.
Cô lập tức phủ nhận: “Không quen.”

Trên mắt kính của Lâm Tây Nhuận phản chiếu ánh đèn biển hiệu từ quán cà phê, đôi mắt ẩn sau tròng kính nhìn Kha Nghê đầy dò xét: “Kha Nghê, cậu sao thế?”

Kha Nghê lơ đãng hỏi ngược lại: “Sao giờ cậu mới tới?”

Lâm Tây Nhuận giơ mấy túi đồ uống lạnh đang cầm trong tay ra trước mặt Kha Nghê, lắc lắc: “Không phải cậu bảo đi rửa tay à, tôi cũng không vội, vừa lúc đi ngang qua một tiệm nước lạnh, giá nhìn cũng được, nên mua mấy cốc, lát nữa ăn cơm thì uống cùng luôn.”

Sắc mặt phức tạp trên gương mặt Kha Nghê tan biến, cô lại trở về dáng vẻ hay cười hay đùa như thường lệ. Cô bĩu môi, ấm ức nói: “Vừa rồi người đó cũng đứng đây đợi người, tôi còn tưởng là cậu.”

Lâm Tây Nhuận hả hê: “Sao? Nhầm người rồi hả?”

“Còn tệ hơn cả nhầm người.”

“Ái chà, cậu làm gì thế?”

Kha Nghê giậm đôi giày da đen dính bùn của mình mấy cái bên vũng nước: “Giẫm vào vũng nước rồi.”

Lâm Tây Nhuận chỉ suy nghĩ một chốc rồi phá lên cười: “Ồ, vậy là ngã vào lòng người ta rồi hả?”

Kha Nghê rất không hài lòng: “Còn cười nữa, nếu không phải cậu đến muộn, tôi có nhận nhầm người không, suýt nữa gãy cả mũi rồi!”

Lâm Tây Nhuận nhét một cốc nước lạnh vào tay Kha Nghê: “Nào nào nào, không phải tôi đã mua đồ uống lạnh bồi tội cho cậu rồi đây sao.”

“Ăn gì vậy?”

“Đồ nướng.”

Lâm Tây Nhuận quan sát hàng chân mày và ánh mắt của Kha Nghê, như thể đang thăm dò: “Họ qua đó gọi món trước rồi.”

Vừa nhìn thấy bốn cốc đồ uống lạnh trong tay Lâm Tây Nhuận, Kha Nghê đã biết tối nay kiểu gì cũng sẽ ăn tối cùng “họ”.

Chuyện này Lâm Tây Nhuận đã nói với cô từ sớm.

Lâm Tây Nhuận bảo, dù sao cũng đã qua vòng sơ tuyển, giai đoạn đầu của chương trình ghi hình cũng sẽ thi đấu theo hình thức tổ đội. So với việc sau này mới chọn đồng đội thì làm quen trước với mấy tuyển thủ cùng trường – những người đã biết rõ tính nhau vẫn hơn.

Anh ta nói rằng xây dựng quan hệ tốt sẽ có lợi cho những trận thi sau.

Thấy Kha Nghê còn do dự, Lâm Tây Nhuận cười cười, lấy khuỷu tay huých nhẹ vào tay cô: “Không muốn đi à?”

Kha Nghê ngậm ống hút, liếc mắt nhìn Lâm Tây Nhuận, không phản đối, ngược lại như vừa sực nhớ ra: “Vừa nãy cậu còn định dọa tôi đúng không?”

“Cậu cũng chẳng sợ cơ mà.”

“Tôi nhìn thấy cái bóng rồi.”

Thấy Kha Nghê không phản cảm gì, Lâm Tây Nhuận lén thở phào nhẹ nhõm, hai tay chắp lại làm động tác xin lỗi.

Kha Nghê thì đang nghĩ đến chuyện khác, lẩm bẩm: “Giờ tôi đúng là chín chắn thật rồi, cảm xúc cũng ổn định quá.”

Lâm Tây Nhuận đẩy vai cô: “Đừng cảm thán nữa, đi thôi, họ còn đang đợi trong quán nướng kìa!”

Cái “họ” trong miệng Lâm Tây Nhuận, là hai tuyển thủ khác của trường Kha Nghê cũng đến tham gia vòng hai của cuộc thi sơ tuyển.

Trong đó có một người từng là học trò của bố Kha Nghê. Lớn hơn Kha Nghê và Lâm Tây Nhuận hai tuổi, đang học cao học, tên là Chu Dã, là kiểu đàn anh trông rất chững chạc, điềm đạm như cán bộ lão thành.

Kha Nghê và Lâm Tây Nhuận đến quán nướng thì Chu Dã đang bưng một đĩa lạc luộc và đậu nành luộc, đi vào khu bàn ngoài trời rộng lớn phía trước quán.

Thấy Kha Nghê và Lâm Tây Nhuận, Chu Dã thân thiện vẫy tay: “Mấy xiên vừa nướng xong mang ra đấy, anh đang định gọi điện giục hai người, đến đúng lúc ghê.”

So với anh ta, “người còn lại” trong nhóm trông lại chẳng thân thiện cho lắm.

Người đó bắt chéo chân, tự mình ăn thịt nướng, chỉ liếc nhìn Lâm Tây Nhuận một cái coi như chào hỏi, hoàn toàn không thèm liếc sang phía Kha Nghê.

Lâm Tây Nhuận chia đồ uống lạnh cho họ, rồi giúp hai bên giới thiệu: “Đây là Kha Nghê.”

Anh ta kéo ghế cho cô: “Kha Nghê, anh Chu Dã chắc cậu gặp rồi, còn đây là anh Phùng Tử An.”

Kha Nghê mỉm cười gật đầu chào hai người.

Phùng Tử An bỗng nói: “Kha Nghê đúng không, tôi từng nghe nói về cô.”

Kha Nghê xé lớp màng nhựa trên bộ thìa đũa dùng một lần, trông chẳng còn tí tò mò nào với cái gọi là “nghe nói” kia: “Vậy à.”

Phùng Tử An liếc mắt xéo, cười mà như không cười: “Tôi xem cái chương trình cô tham gia rồi.”

Trước đây Kha Nghê từng tham gia một chương trình truyền hình về thử thách trí tuệ, kết quả không mấy khả quan. Đó là chuyện mà Kha Nghê vẫn luôn cố tránh nhắc đến.

Động tác gom màng nhựa trong tay cô khựng lại một nhịp, cô ngẩng đầu, bình thản nhìn lại anh ta.

Trong tầm mắt cô, Chu Dã đang chia đũa dùng một lần cho cô và Lâm Tây Nhuận, hoàn toàn không để ý đến sự gay gắt trong giọng điệu của Phùng Tử An, vẫn vui vẻ bàn với Lâm Tây Nhuận xem ăn xong có nên đi quán board game chơi vài ván không.

Kha Nghê vẫn đáp lại Phùng Tử An bằng hai chữ: “Vậy à.”

Lâm Tây Nhuận cảm thấy có mùi thuốc súng giữa hai người: “Woa, ai chọn cái quán nướng này đấy, thơm thế, nào nào, ăn nhiều chút nào.”

Lúc này Chu Dã mới lờ mờ nhận ra không khí trên bàn có gì đó sai sai, liền làm ra vẻ ngạc nhiên, pha trò cho đỡ gượng: “Không phải cậu chọn à, còn tự khen mình nữa?”

Những người vượt qua được vòng sơ tuyển đầu tiên, không ai là kẻ ngốc.

Ngay cả Chu Dã trông có vẻ thật thà hiền lành, cũng là sinh viên giỏi trường danh tiếng, bảo bối trong mắt các thầy cô. Không ai cần phải lấy lòng ai quá mức.

Nhưng vì thái độ của Phùng Tử An cứ như nhìn ai cũng là rác rưởi, nên bữa nướng này trở nên gượng gạo cực kỳ, càng về sau càng giống như bàn ăn ghép, ai ăn người nấy.

Bữa tối chẳng đạt được hiệu quả “đồng lòng hiệp sức” như Lâm Tây Nhuận kỳ vọng, quán board game sau đó tất nhiên cũng không đi nữa.

Sau bữa tối, Chu Dã kéo Phùng Tử An đi gọi xe rời trước, Lâm Tây Nhuận thì đi bộ cùng Kha Nghê về khách sạn.

Trên đường, Lâm Tây Nhuận không ngừng giảng hòa: “Phùng Tử An đúng là hơi kiêu thật, nhưng thực lực thì rất mạnh. Thầy Kha cũng từng nói tính cách anh ta không được tốt lắm…”

Người có thực lực, Kha Nghê đã gặp không ít. Theo như cô biết, loại trình độ như Phùng Tử An, chắc vẫn chưa đủ tư cách để tự cao tự đại đâu nhỉ?

Trong đầu Kha Nghê bỗng hiện lên một đôi mắt bình thản, không mang nhiều cảm xúc, và cùng lúc đó, cô cũng nhớ lại hương thơm thảo mộc nhè nhẹ mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh.

Trên bầu trời đêm vang lên tiếng sấm ì ầm, báo hiệu cơn mưa lớn sắp đến.

Họ đã bước vào bãi đỗ xe của khách sạn, Kha Nghê vì mải nghĩ ngợi nên suýt chút nữa đâm vào cột.

Lâm Tây Nhuận thấy có gì không ổn, vội vàng kéo cô lại, rồi quay sang trêu chọc: “Hôm nay làm sao thế? Ôm nhầm người vẫn chưa đủ, còn muốn ôm cả cột nữa à?”

Kha Nghê không nói gì.

Kha Nghê đã nói dối Lâm Tây Nhuận, người cô ôm nhầm đó, đối với cô mà nói không hề xa lạ.

Cô biết tên anh — Cảnh Tư Tồn.

Lâm Tây Nhuận không biết Kha Nghê đang nghĩ gì, chỉ tưởng cô vẫn còn bực chuyện Phùng Tử An, đến lúc chia tay nhau ở sảnh thang máy khách sạn vẫn không quên dặn dò: “Kha Nghê, Phùng Tử An cái tính thế đấy, có hơi thiếu lễ độ, cậu đừng chấp, về nghỉ sớm đi nhé, mai chiều còn thi nữa đấy.”

Kha Nghê vẫy tay: “Biết rồi.”

Kha Nghê ở một mình trong phòng khách sạn, tắm rửa xong thì mặc áo choàng tắm, nằm lên chiếc giường đôi rộng rãi. Điện thoại rung mãi trên đệm cô mới hoàn hồn, bắt máy nghe điện của cô bạn thân.

Bạn thân hỏi: “Cô bé Kha Tiểu Nghê của chúng ta đang làm gì đấy?”

Kha Nghê áp mặt vào chăn: “Nằm trong phòng khách sạn.”

“Thế sao mãi mới nghe máy? Đang nghĩ tới ai vậy?”

Giữa hai người họ thường hay đùa kiểu này:

“Nghĩ tới ai đấy?”

“Nghĩ tới cậu.”

Câu hỏi – câu đáp này không đến ngàn lần thì cũng phải tám trăm, vậy mà hôm nay Kha Nghê lại cứng họng.

Bạn thân lập tức bắt được sơ hở trong sự im lặng của cô, cười hí hửng tám chuyện: “Kha Tiểu Nghê, khai thật đi, có phải đang nghĩ đến anh chàng đẹp trai kia không?”

Kha Nghê ngơ ngác: “Mình có bạn đẹp trai bao giờ?”

“Lâm Tây Nhuận chứ ai.”

“Cậu ấy đẹp trai à?”

“Không đẹp trai chắc?”

“……”

Giọng cô bạn thân đầy kinh ngạc: “Lâm Tây Nhuận trông rất ưa nhìn đấy chứ, còn đeo kính nữa cơ mà.”

Kha Nghê càng thêm mơ hồ: “Đeo kính thì liên quan gì đến đẹp trai?”

“Nhìn tri thức! Nho nhã!”

“Ồ ồ, cũng bình thường thôi.”

Đến lượt cô bạn thân ngơ ngác: “Cỡ đó mà trong mắt cậu vẫn là bình thường á? Nếu bên cạnh mình có một anh chàng như Lâm Tây Nhuận, IQ EQ đều cao, mình nhất định sẽ nghĩ tới cậu ta suốt.”

“Ờ.”

“Cậu không nghĩ tới à?”

“Không.”

“Cũng phải, mình cũng luôn cảm thấy là Lâm Tây Nhuận đang để ý cậu ấy.”

Kha Nghê và Lâm Tây Nhuận quen nhau hơn nửa năm, tình bạn giữa họ nói cho đúng là do Lâm Tây Nhuận dùng 120 phần trăm nhiệt tình và chân thành chủ động theo đuổi, từng chút một chen vào cuộc sống của Kha Nghê.

Trong mắt người ngoài, mối quan hệ này có lẽ thật sự khá khó hiểu.

Kha Nghê hiểu lý do bên trong, cô đùa: “Thôi đi, Lâm Tây Nhuận còn quan tâm đề thi của vòng sơ tuyển và các trận sau hơn là quan tâm tới mình.”

“Không tính Lâm Tây Nhuận thì…” Cô bạn lại kéo đề tài về: “Vậy vừa rồi cậu thực sự đang nghĩ tới anh chàng nào thế?”

Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, Kha Nghê im lặng, cầm điện thoại lặng lẽ.

Kha Nghê vừa nãy đang nghĩ tới Cảnh Tư Tồn.

Cô cũng không chắc liệu gương mặt anh có nằm trong kiểu “trai đẹp” mà bạn thân hay nhắc đến không.

Nghĩ kỹ lại: lần chạm mặt gần tối nay, so với hình ảnh mờ nhạt từng thấy trên TV nhiều năm trước, thì ngũ quan của Cảnh Tư Tồn giờ đây đã rõ ràng hơn —

Dáng người cao thẳng, sống mũi cao thon, cộng thêm đôi mắt trầm tĩnh không gợn sóng.

Nếu như trước kia cô chưa từng biết đến cái tên Cảnh Tư Tồn, có lẽ hôm nay gặp lần đầu, cô cũng sẽ thấy anh là người có nét điển trai.

Nhưng vai trò của Cảnh Tư Tồn trong cuộc đời Kha Nghê lại quá đặc biệt.

Đặc biệt đến mức…

Cô chẳng còn có thể tách bạch hoàn toàn quá khứ khỏi hiện tại, để nhìn nhận riêng về vẻ bề ngoài của anh nữa.

Trước sự truy hỏi dồn dập của bạn thân, Kha Nghê thở dài, như trút ra một nỗi oán hận: “Không có trai đẹp gì hết. Mình chỉ vừa nghĩ tới một người mà hồi trước mỗi khi mất ngủ lại muốn… đi ám sát cho xong.”

Những tổn thương tâm lý mà Kha Nghê từng trải qua, nói không ngoa thì Cảnh Tư Tồn cũng là một trong những thủ phạm chính.

Cô có rất nhiều oán hận dành cho anh.

Nghĩ lại chuyện chạm mặt bất ngờ chiều nay, Kha Nghê cảm thấy mình thật sự đã rất “trưởng thành” và “điềm đạm” —

Thế mà cô lại không vung tay tát thẳng vào cái mặt vô cảm kia một cái.

Bình Luận (0)
Comment