Màu Xanh Neon – Thù Vỉ

Chương 3

Cô bạn thân của cô không hứng thú với ám sát, chỉ hứng thú với mối tình thầm kín, ngáp dài rồi hỏi Kha Nghê xem bên cạnh còn ai giống Lâm Tây Nhuận – kiểu người vừa có chỉ số IQ cao, EQ cũng cao, điển trai, nho nhã lại ấm áp không.

Kha Nghê nghĩ ngợi rồi đáp: “Không có đâu, chỉ có kẻ tự cao trí tuệ cao và lão cán bộ trí tuệ cao thôi.”

Cô bạn thân im lặng vì cạn lời.

Một lát sau, trong điện thoại lại vang lên tiếng ngáp lần thứ hai, cô bạn thân buồn ngủ nói: “Hiện thực đúng là xương xẩu, chán chết đi được, ngủ đây.”

Kha Nghê xoay người trên chiếc giường đôi, khá rộng rãi, cô nằm chếch người kiểu dấu phân cách mà chân còn chưa chạm đến mép giường.

Trong đầu bỗng sáng lên một ý tưởng như bóng đèn vụt sáng.

Khách sạn này hiện đang có rất nhiều tuyển thủ tham dự cuộc thi, biết đâu thực sự có kiểu người IQ cao, EQ cũng cao như lời bạn thân nói?

Kha Nghê dụ dỗ từng bước: “Lữ Tiểu Nghiêu, hay cậu qua đây ngủ cùng mình đi?”

Bạn thân lập tức từ chối: “Không đi.”

“Tại sao không qua?”

“Xa lắm, mình buồn ngủ.”

“Không muốn gặp mấy anh đẹp trai EQ cao IQ cao nữa à?”

“Mình chỉ nói mồm cho vui thôi.” Điện thoại vang lên tiếng sột soạt do kéo chăn và tiếng lầm bầm như đang nói mớ: “Nói thật thì, mình còn sợ gặp mấy người như thế, cứ cảm thấy với cái đầu óc này của mình thì sau này thể nào cũng bị người ta bán đi rồi còn giúp họ đếm tiền nữa ấy.”

Kha Nghê nhìn chằm chằm vào đèn trần đang sáng rực: “Ai mà chẳng sợ.”

“Kha Tiểu nghê à, chị buồn ngủ rồi, ngủ đi.”

Trước khi cúp máy, bạn thân cố gắng gượng dậy một chút tỉnh táo cuối cùng, dặn đi dặn lại Kha Nghê đừng thức khuya, còn cổ vũ cho cô ba lần vì ngày mai phải tham gia vòng sơ tuyển.

Kha Nghê đáp lại bằng giọng không mấy hứng thú: “Ừm, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Điện thoại ngắt kết nối, căn phòng khách sạn lại trở về yên tĩnh.

Kế hoạch dụ dỗ bạn thân thất bại.

Phía trên màn hình tivi không ngừng chạy dòng chữ hiện tên khách sạn, cùng lời chào mừng quý khách đã đến lưu trú, đồng thời nhắc Kha Nghê rằng trong phòng có trợ lý giọng nói, khi cần có thể gọi tên trợ lý.

Kha Nghê đảo mắt nhìn quanh phòng, gọi thử một tiếng với trợ lý giọng nói chẳng biết đang giấu ở đâu.

Trợ lý giọng nói đáp lại: “Tôi đây.”

“Tắt tivi.”

“Vâng.”

Màn hình tivi lập tức tắt phụt, biến thành một tấm bảng đen phản chiếu ánh đèn.

Kha Nghê lại gọi nó một tiếng, sau đó hỏi một câu so sánh đồng cấu.

Trợ lý giọng nói nghiêm túc trả lời ra một đáp án sai lệch hoàn toàn, chẳng hề liên quan.

Kha Nghê nghiêm giọng khuyên nhủ: “Học lại toán cấp ba đi, với trình độ này thì đừng mơ vào được trường đại học tốt.”

Trợ lý giọng nói vẫn điềm đạm như cũ: “Xin lỗi, tôi không hiểu câu hỏi của cô.”

Kha Nghê không nói chuyện với nó nữa.

Câu nói bâng quơ của bạn thân, “Mình còn sợ gặp mấy người như thế,” cứ vang vọng mãi trong đầu cô.

Cô không sợ quen biết người thông minh trong đời thường, cũng không sợ tiếp xúc với người thông minh, nhưng cô rất sợ gặp phải kiểu đối thủ như thế trong lúc thi đấu, đó là chuyện hoàn toàn khác.

Kha Nghê có một nhận thức rất rõ ràng về bản thân: Cô biết mình tuyệt đối không thuộc loại người cực kỳ thông minh.

Những danh xưng như thiên tài, kỳ tài, tài năng trác tuyệt, đều chẳng liên quan gì đến cô.
Cô chỉ là một người bình thường có chút lanh lợi và kinh nghiệm dày dạn trong việc luyện đề.

Hơn nữa, cô rất ghét thi đấu.

Bình thường Kha Nghê vẫn hay chơi mấy trò chơi trí tuệ kiểu đánh cờ hay giải đố cùng bạn bè, nhưng thi cử thì lại khiến cô vô cùng căng thẳng.

Giống như bây giờ, cô hoàn toàn không thể ngủ nổi.

Không buồn ngủ, mà còn rất đói.

Lúc ăn tối, thái độ của Phùng Tử An khiến cô chán ngán đến mức mất cả khẩu vị, món nướng ngon đến mấy mà cô vẫn ăn không no.

Kha Nghê mở ứng dụng đặt đồ ăn, tìm tên quán nướng mà họ vừa ăn tối nay.
Quán vẫn còn mở cửa.

Nếu đây là một cảnh trong trò chơi sinh tồn, chắc chắn màn hình sẽ nhấp nháy dòng chữ tiếng Anh: I’m so lucky!

Cô vui vẻ gọi cho mình một đống thịt xiên, cánh gà, đậu hũ cá, ngô nướng…

Thời gian giao hàng cũng không lâu, Kha Nghê nhàm chán lướt điện thoại giết thời gian một lúc. Nửa tiếng sau, điện thoại bàn trong phòng đột nhiên đổ chuông, khiến cô giật bắn cả người.

Trong điện thoại vang lên giọng máy mô phỏng ngọt ngào của robot giao đồ ăn, nói rằng nó đã đến trước cửa, bảo cô ra mở.

Kha Nghê mở cửa phòng, thấy trên đầu chú robot nhỏ nhấp nháy nút “Mở cửa”.

Một chú robot giao đồ khác đang từ thang máy “bước” ra, đi ngang qua cửa phòng cô, cần mẫn di chuyển về phía hành lang bên phải.

Bây giờ đã mười giờ đêm, mà chúng vẫn còn bận rộn?

Còn người khác cũng đặt đồ ăn.

Là các thí sinh khác đến tham gia cuộc thi sao?

Ngay lúc cô đang lấy túi đồ ăn từ trong robot nhỏ phía trước, ở hành lang bên phải vang lên tiếng cửa mở. Kha Nghê xách túi đồ ăn, theo bản năng nhìn về hướng phát ra âm thanh, có phần tò mò, cũng có phần cảnh giác.

Và cô nhìn thấy một gương mặt mà mình tuyệt đối không muốn nhìn thấy thêm lần nào nữa.

Cảnh Tư Tồn mặc áo choàng tắm trắng rộng rãi của khách sạn, xuất hiện ở cửa phòng đang mở. Dây buộc quanh eo hoàn toàn không được thắt cẩn thận, chỉ buộc hờ một nút đơn giản. Hai dải dây thõng xuống, cổ áo choàng mở gần như tới bụng.

Có lẽ là do cảm nhận được hành lang vẫn còn sự hiện diện của sinh vật sống khác, lúc đưa tay bấm nút, Cảnh Tư Tồn cũng liếc mắt sang phía cô.

Kha Nghê lập tức dời mắt đi.

Chú robot nhỏ trước mặt phát hiện đồ ăn đã được lấy xong, bắt đầu tiến hành chương trình kết thúc. “Cửa khoang đang đóng, xin đừng chạm vào cửa khoang. Nhiệm vụ hoàn thành. Chúc bạn một ngày vui vẻ.”

Chú robot lẩm bẩm rồi rời đi.

Cảnh Tư Tồn lại lạnh lùng lên tiếng: “Nhìn cái gì mà chăm chăm vậy?”

Toàn bộ hành lang chỉ có hai người họ là con người, Cảnh Tư Tồn không đến mức phát điên mà nói chuyện với robot giao hàng.

Vậy nên, là đang nói với cô sao?

Cô vừa rồi… chẳng phải chỉ liếc có một cái thôi à!

Chuyện này cũng phải so đo sao…

Không phải chứ, rõ ràng là cậu ta tự mình mặc áo choàng tắm kiểu đó ra ngoài, bây giờ lại sợ bị người khác nhìn thấy à?

Sợ bị nhìn thì nên khoác thêm áo khoác gió, kéo khóa lên tận cằm rồi hãy mở cửa ấy chứ, cậu ta đâu phải không có.

Kha Nghê nhíu mày quay đầu lại.

Cảnh Tư Tồn không nhìn về phía này, cúi người lấy đồ ăn trong khoang mở của robot giao hàng. Kha Nghê để ý thấy họ đặt đồ ăn ở cùng một quán nướng, xem ra xung quanh cũng chỉ có vài quán ngon đáng ăn.

Chú robot cao chưa tới một mét đứng trước mặt Cảnh Tư Tồn, trông như một con nhện bé tẹo.
Khi anh cúi người, cổ áo choàng mở càng rộng, giọng còn thiếu biểu cảm hơn cả robot giao hàng: “Không đi.”

Kha Nghê liếc thấy chiếc tai nghe Bluetooth trên tai Cảnh Tư Tồn, rồi đóng cửa phòng lại.

Chắc là cậu ta đang gọi điện thoại.

Trên đời này trùng hợp không nhiều, gặp nhau trước quán cà phê còn có thể gọi là trùng hợp. Nhưng nếu đã chạm mặt nhau ở khách sạn này rồi, thì khỏi cần đoán, chắc chắn Cảnh Tư Tồn cũng tham gia vòng sơ tuyển lần này và chắc chắn sẽ vượt qua.

Đồ nướng đặt về không ngon bằng khi ăn tại quán, mà cảm giác căng thẳng phức tạp trong lòng cô cũng chẳng vơi đi được chút nào sau khi ăn.

Vòng sơ tuyển đầu tiên là thi trực tuyến, chỉ cần dùng máy tính làm bài. Dù vậy, Kha Nghê vẫn phải tự nhốt mình trong phòng, đeo tai nghe cách âm, ngồi nghiêm chỉnh trước bàn máy tính, hít thở sâu mấy lượt mới bắt đầu làm bài.

Không biết ngày mai thi trực tiếp sẽ ra sao?

Khi nằm trằn trọc trên giường, Kha Nghê bỗng tự giễu: Loại người như Cảnh Tư Tồn chắc chẳng vì mấy chuyện nhỏ này mà mất ngủ đâu nhỉ?

“Thi đấu trí tuệ” và “Cảnh Tư Tồn”, hai thứ này đều ít nhiều để lại bóng đen trong lòng Kha Nghê.
Quả không ngoài dự đoán, cô mơ một giấc mơ cực kỳ tệ, sáng ra còn bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh, khiến chi tiết trong mơ cũng quên sạch.

Không nghĩ kỹ nữa cũng được. Chắc lại là mơ thấy bộ dạng chật vật của mình trong mấy cuộc thi trí tuệ trước kia thôi mà.

Kha Nghê nghe điện thoại: “Bảy giờ hai mươi bảy phút, Lâm Tây Nhuận, cậu tốt nhất là có chuyện thật đấy.”

Giọng Lâm Tây Nhuận khá gấp gáp: “Kha Nghê, xuống nhà ăn đi, có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”

Nhà hàng của khách sạn nằm ở tầng một. Lâm Tây Nhuận ngồi ở chiếc bàn tròn lớn trong góc sâu, bên cạnh là nhiều gương mặt xa lạ. Xem ra anh ta vẫn chưa từ bỏ chiến thuật của mình, định tranh thủ kết thân với các thí sinh khác trước khi cuộc thi bắt đầu.

Lâm Tây Nhuận vẫy tay với Kha Nghê từ xa.

Kha Nghê khẽ gật đầu. Cô lấy khay đồ ăn, đi một vòng khu vực chọn món tự phục vụ, chọn vài món trông có vẻ ổn, rồi mới thong thả bước đến chiếc bàn tròn đó.

Chu Dã và Phùng Tử An, hai kẻ thường nhìn người bằng lỗ mũi cũng đều có mặt. Lâm Tây Nhuận và Chu Dã ngồi chen một ghế, nhường chỗ trống lại cho Kha Nghê, giọng mang chút phức tạp: “Kha Nghê, chúng ta gặp phải một đối thủ mạnh rồi.”

Không biết là lời truyền miệng từ thí sinh nào, bảo rằng Cảnh Tư Tồn cũng đăng ký tham gia vòng sơ tuyển lần này, tin tức đó đã làm dấy lên một trận bàn tán trong nhà ăn về con người này. Có người lo lắng, cũng có người háo hức muốn thử sức.

Thấy Kha Nghê không có phản ứng, Lâm Tây Nhuận tưởng cô không biết Cảnh Tư Tồn là ai, liền giải thích: “Cậu ấy từng tham gia một chương trình thi đấu trí tuệ nổi tiếng trên toàn quốc.”

“Còn giành được chức quán quân đấy.”

Nói rồi, Lâm Tây Nhuận định mở video thi đấu của chương trình ra cho Kha Nghê xem.

Kha Nghê đang ăn trứng chiên, thực sự không muốn nhìn thứ gì khiến người ta tụt hứng, tay phải cầm đũa, tay trái đè điện thoại của Lâm Tây Nhuận xuống mặt bàn. Cô cắn một miếng lòng trắng trứng rán vàng ruộm, mới mở miệng nói: “Đừng tìm nữa, tôi biết rồi.”

Vài thí sinh lạ mặt ngồi gần đó đang bàn tán: “Không biết mấy năm nay Cảnh Tư Tồn còn giữ phong độ không nhỉ? Có thật là đi du học rồi à?”

“Thời kỳ đầu, thực lực của cậu ta đúng là kinh khủng thật.”

Kha Nghê ngẩng đầu nhìn quanh một vòng — ánh mắt của đám thí sinh kia đều ẩn chứa sự phấn khích khác nhau.

Ngoại trừ bản thân Kha Nghê là người mang tâm thái tiêu cực với cuộc thi, còn lại ai nấy đều tỏ ra rất hứng thú với Cảnh Tư Tồn.

Một cô em hậu bối từng di cư ra nước ngoài từ nhỏ cũng đang nghiêng đầu chăm chú lắng nghe người khác kể về Cảnh Tư Tồn. Không rõ người kể có phải cố ý dọa người hay không, mà đã thần thánh hóa Cảnh Tư Tồn như thể anh là nhân vật siêu phàm vậy.

Lâm Tây Nhuận quay sang hỏi: “Kha Nghê, cậu từng xem thi đấu của Cảnh Tư Tồn à?”

Kha Nghê đáp: “Chính cậu cũng nói rồi đấy, chương trình đó nổi tiếng lắm.”

Lâm Tây Nhuận lại hỏi: “Thế sao cậu không bất ngờ gì hết?”

Kha Nghê muốn nói — có gì đáng ngạc nhiên đâu. Đến vòng hai sơ tuyển cô còn chưa chắc qua nổi, nói gì đến việc vào được vòng thi chính thức để đối đầu với Cảnh Tư Tồn.

Đúng lúc này, cô em hậu bối vừa nghe kể xong lại ngập ngừng dùng tiếng Trung còn vương chút khẩu âm hỏi: “Vậy… tôi chắc chắn… thua rồi sao?”

Phùng Tử An bật cười khẩy: “Hừ, một đám đến vòng sơ tuyển còn chưa chắc lọt qua nổi.”

Nói xong, anh ta chẳng buồn để ý đến ánh nhìn từ những người khác, cứ thế cúi đầu ăn mì như chẳng có ai bên cạnh.

Dù lời anh ta nói không sai…

Nhưng Kha Nghê không muốn xem thường bất kỳ thí sinh nào. Cô cũng không biết phải nói thế nào với Lâm Tây Nhuận — người lúc này đang đầy háo hức về sự thờ ơ thực sự của mình với cuộc thi, đành chọn một cách trả lời khác.

Kha Nghê gắp miếng trứng rán còn lại: “Không có gì đáng ngạc nhiên cả, hôm qua tôi gặp rồi.”

Lâm Tây Nhuận hơi sững người: “Hôm qua? Cậu gặp ai cơ?”

“Còn ai vào đây nữa.”

Lâm Tây Nhuận nghi ngờ: “Ở đâu cơ?”

Kha Nghê giơ miếng trứng lên: “Hành lang khách sạn. Lúc ra lấy đồ ăn ngoài thì thấy.”

Chắc là nhớ lại không khí gượng gạo khi ăn đồ nướng hôm qua, Lâm Tây Nhuận hơi áy náy hỏi: “Cậu nửa đêm còn đặt đồ ăn à?”

Kha Nghê “ừ” một tiếng, vừa định đưa trứng vào miệng thì bỗng nhận ra xung quanh có không ít người đang nhìn họ.

Lâm Tây Nhuận cũng để ý thấy, bất lực nhún vai.

Bị bao quanh bởi ánh nhìn của những người thật sự có tài năng xuất chúng, Kha Nghê bỗng thấy rất bức bối. Cô không né tránh, cứ thế ăn nốt miếng trứng rán trong ánh mắt của bọn họ.

Cô em hậu bối nói tiếng Trung chưa sõi kia càng nghe càng tò mò, chớp đôi mắt to, chống cằm hỏi Kha Nghê: “Người tên Cảnh mà chị gặp đó, trông như thế nào vậy?”

Về Cảnh Tư Tồn, Kha Nghê có quá nhiều ấn tượng, nhưng phần lớn đều quá riêng tư, không tiện kể ra.

Ngay lúc ấy, cửa nhà ăn có người quẹt thẻ ra vào.

Kha Nghê không quay đầu lại, nuốt trứng rán xuống rồi hờ hững thốt ra bốn chữ: “Ăn mặc lôi thôi lếch thếch.”

Bình Luận (0)
Comment