Tống Dực mặc chiếc quần đùi rộng thùng thình và dép lê, quay về phòng khách sạn nơi anh ở chung với Đới Phàm Trạch. Rèm chắn sáng được kéo kín mít, trong phòng tối om, chỉ có màn hình máy tính xách tay của Đới Phàm Trạch phát ra chút ánh sáng mờ mờ.
Tống Dực hoàn toàn không để ý đến chiếc áo khoác đen của Cảnh Tư Tồn đang treo ở móc áo gần cửa, cũng chẳng liếc mắt qua phía ghế sofa.
Anh ta lạch bạch đi đến bên bàn máy tính: “Ban ngày ban mặt cậu đóng rèm làm gì vậy? Sao thế, trợ lý giọng nói thông minh lại ngớ ngẩn rồi hả?”
Đới Phàm Trạch chầm chậm quay đầu lại.
Tống Dực thần thần bí bí tự nói một mình: “Lão Đới này, lần này tôi ra ngoài nghe được một chuyện lịch sử động trời luôn, cậu có muốn nghe không?”
Nghe là biết chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Đới Phàm Trạch hé miệng, chuẩn bị từ chối.
Tống Dực còn chưa để anh ta kịp trả lời đã nói tiếp: “Tôi vừa ăn ở nhà hàng tầng dưới thì gặp mấy thí sinh khác cũng đến tham gia vòng sơ tuyển, họ bảo tối qua có người nhìn thấy Cảnh Tư Tồn ăn mặc lôi thôi lếch thếch xuất hiện trong khách sạn.”
Đới Phàm Trạch ngậm miệng lại, không lên tiếng.
Tống Dực cầm chai coca dở trên bàn của Đới Phàm Trạch, anh ta vặn nắp, tu một hơi hết sạch, rồi ợ một cái rõ to.
Trong mắt anh ta lấp ló ý cười chuẩn bị nhân cơ hội giẫm thêm phát nữa: “Lôi thôi lếch thếch đấy! Gọi điện thì tắt máy, tôi vừa đến gõ cửa phòng cậu ta cũng không ai trả lời, cậu không tò mò xem rốt cuộc tối qua Cảnh Tư Tồn lén lút làm gì à?”
“Không tò mò.”
“Tí nữa tôi phải hỏi cậu ta mới được!”
Chỉ cần không phải trong mấy dịp thi cử hay thi đấu, Đới Phàm Trạch lúc nào cũng như kiểu đang tiết kiệm điện, tốc độ nói chuyện lẫn hành động chậm rì như họ hàng gần của thú ăn kiến — con lười.
Đới Phàm Trạch từ tốn giơ tay lên, lại từ tốn duỗi ngón trỏ chỉ về phía sofa: “Thì cậu hỏi đi.”
Tống Dực lập tức ngoảnh đầu lại, cổ kêu răng rắc một tiếng giòn tan, rướn cổ, nheo mắt nhìn vào khoảng tối om om trên sofa theo hướng ngón tay của Đới Phàm Trạch suốt một hồi lâu: “Cậu đến từ khi nào thế?”
Cảnh Tư Tồn gọi trợ lý giọng nói: “Mở rèm cửa.”
Rèm chắn sáng cùng lớp rèm voan nhẹ nhàng tách sang hai bên, ánh nắng xuyên qua cửa kính rọi vào trong phòng.
Một người nằm dài trên sofa, khoanh tay trước ngực, chân bắt chéo, ngửa đầu, gương mặt bị che bởi chiếc mũ lưỡi trai màu đen.
Giọng anh hơi khàn: “Mười mấy phút trước.”
Tống Dực hỏi: “Cậu bị sao thế, cảm à?”
Cảnh Tư Tồn đáp: “Chắc là hơi nhiễm lạnh.”
Tống Dực thả phịch người xuống chiếc giường đơn, gác đôi chân gầy gò như cọng mía của mình lên, cười cợt hỏi đương sự: “Đã nghe thấy rồi thì kể đi, tối qua gặp ai thế, lôi thôi lếch thếch là sao vậy?”
Cảnh Tư Tồn bỏ mũ xuống: “Không gặp ai cả.”
Tống Dực không tin: “Cho dù mặc áo khoác gió đi ra ngoài cũng không đến nỗi làm mình bị cảm đúng không? Phải mặc thế nào thì mới bị người ta nói là lôi thôi lếch thếch chứ?”
Cảnh Tư Tồn ra dáng chẳng buồn mở miệng.
Đới Phàm Trạch chậm rãi nói với Tống Dực: “Cậu đừng làm phiền cậu ấy, để cậu ấy nghỉ ngơi chút, tối qua cũng vất vả lắm rồi.”
Tống Dực cười gian tà: “Vất vả kiểu gì cơ?”
Tối qua Cảnh Tư Tồn nhận được điện thoại, lại chạy tới khoa cấp cứu bệnh viện, loay hoay tới tận rạng sáng mới về nhà. Sau khi an ủi xong tâm trạng người nhà, anh mới vội vàng chạy tới khách sạn.
Đới Phàm Trạch đã nói vậy rồi, Tống Dực liền đoán chắc lại là bố của Cảnh Tư Tồn gặp chuyện gì đột ngột, lập tức thu lại vẻ mặt cợt nhả: “Chú Cảnh không sao chứ?”
Cảnh Tư Tồn nhắm mắt: “Vẫn như cũ, tạm thời chưa sao.”
Bố của Cảnh Tư Tồn mắc bệnh nặng, mấy năm nay cứ dăm bữa nửa tháng lại phải vào viện. Sinh lão bệnh tử, mấy chuyện này chỉ có mình Cảnh Tư Tồn gánh vác, bọn họ là bạn bè, cũng chẳng giúp được gì hơn.
Tống Dực đi qua, đặt lại chiếc mũ lưỡi trai lên mặt Cảnh Tư Tồn, nghĩ thế vẫn chưa đủ, liền gân cổ gọi to tên trợ lý giọng nói lên trần nhà.
Trong phòng yên ắng, trợ lý giọng nói đáp lại to rõ: “Tôi đây!”
Tống Dực tối qua vừa mới đại chiến ba trăm hiệp với con trợ lý giọng nói ngớ ngẩn này: Muốn nghe nhạc thì bài nào cũng báo không có bản quyền, bảo phát đại một bài thì nó cho ra luôn tiếng kèn đám ma; Nửa đêm tỉnh dậy đi vệ sinh, bảo bật đèn nhà tắm thì nó mở hết sạch toàn bộ đèn trong phòng, sáng như đèn pha chiếu thẳng mặt, chẳng khác gì tra khảo tù nhân…
Tống Dực sợ con trợ lý này bị điếc, lại không hiểu tiếng người, nên hét còn to hơn: “Đóng rèm lại!”
Cảnh Tư Tồn bất lực gọi một tiếng: “Tống Dực.”
Tống Dực dịu dàng nói: “Ây, đừng cảm động, anh em tốt là phải nghĩ cho nhau như thế chứ, ngủ đi.”
Cảnh Tư Tồn đáp: “Ngủ cái con khỉ.”
“Hả? Không phải lão Đới bảo cậu tối qua gần như không ngủ à?”
“Bị cậu làm ồn tỉnh cả người rồi, mở rèm ra đi.”
Rèm lại được kéo ra.
Tống Dực hỏi Cảnh Tư Tồn sao không về phòng mình nghỉ, chưa kịp để Cảnh Tư Tồn trả lời, anh đã tự nghĩ ra đáp án, đập tay vào trán, rút ra kết luận: “Hà Chí lại đang luyện bài à? Cậu sợ làm phiền cậu ấy hả?”
Cảnh Tư Tồn, Tống Dực, Đới Phàm Trạch và Hà Chí là bạn bè quen biết nhau dần dần qua những lần cùng tham gia các cuộc thi trước đây.
Hà Chí là người nhỏ tuổi nhất, mới năm nhất đại học, trí nhớ và khả năng tính toán đều rất nổi bật, chỉ là mỗi lần thi đấu lại tự tạo áp lực tâm lý quá lớn, thiếu tự tin.
Tống Dực nghiêm túc phê bình mấy anh em: “Vẫn là A Chí nhà ta có tinh thần tôn trọng cuộc thi, người ta còn biết chăm chỉ luyện tập, chứ không như ba đứa mình.” Anh ta chỉ vào máy tính của Đới Phàm Trạch: “Người thì cắm đầu chơi game.”
Lại chỉ sang Cảnh Tư Tồn: “Người thì ngồi đây ngáp vặt.”
Đới Phàm Trạch tắt máy tính: “Cậu lại muốn so cái gì đấy? Thua thì đi mua cà phê nhé.”
Tống Dực nhớ tới cảnh mình bưng mười một cốc cà phê, giẫm vào vũng nước suýt thì ngã sấp mặt, cảm giác nhục nhã vẫn còn nguyên: “Không so, không so nữa đâu.”
Cảnh Tư Tồn đi đến chỗ bồn rửa mặt, dùng nước lạnh rửa mặt qua một lượt. Đây không phải phòng của Cảnh Tư Tồn, nên không có khăn mặt để dùng, trên xương mày, đầu mũi, môi và cằm vẫn còn đọng nước. Anh cúi đầu đi ra, rút mấy tờ khăn giấy trong hộp, dặm lên mặt. Giấy ướt dính sát vào da, lộ rõ đường nét xương mày và sống mũi rõ ràng, hàng mi ẩm ướt hơi rung, để lộ ra đôi mắt bình thản.
Tống Dực nói: “Đằng nào A Chí cũng đang chăm chỉ luyện tập, bọn mình cũng đừng ngồi không nữa.”
Cảnh Tư Tồn ngẩng đầu lên, như thể đã có linh cảm từ trước, vo mấy tờ khăn giấy ướt lại. Ngay lúc cục giấy ướt rơi vào thùng rác, anh quả nhiên nghe thấy lời đề nghị chẳng tốt lành gì từ cái miệng của Tống Dực: “Chơi game đi, ba người lập đội.”
Đới Phàm Trạch giơ tay lên, chậm rãi nói: “Tôi tán thành.”
Gần tới giờ ăn trưa, Hà Chí mới xuất hiện, vừa vào cửa đã hỏi Tống Dực có nghe ngóng được tin tức gì mới không. Tối qua Tống Dực nói muốn đi dạo một vòng quanh khu vực sơ tuyển, Cảnh Tư Tồn bọn họ đều không đi. Sau bữa sáng, Tống Dực thật sự có qua đó một chuyến, nhưng chẳng hỏi được gì liên quan đến cuộc thi, chỉ nghe mỗi chuyện Cảnh Tư Tồn tối qua ăn mặc lôi thôi gặp ai đó.
Hà Chí trợn tròn mắt: “Anh Cảnh gặp ai cơ?”
Cảnh Tư Tồn đáp: “Không gặp ai cả.”
“Tin đồn à?”
“Không biết.”
Hà Chí thật sự lo lắng, luôn sợ mình không vượt qua được vòng sơ tuyển thứ hai.
Cảnh Tư Tồn nhìn Hà Chí một lúc, nhận ra từ lúc cậu bước vào đến giờ đã thay đổi tư thế ngồi không biết bao nhiêu lần.
“Hà Chí.”
“Anh Cảnh, sao vậy ạ?”
“Lại đây chơi một ván.”
“Chơi cái gì…”
Cảnh Tư Tồn mở điện thoại: “Vừa rồi luyện cái gì?”
Hà Chí lí nhí: “Sudoku bất quy tắc.”
“Vậy thì chơi cái đấy.”
Cảnh Tư Tồn và Hà Chí cùng mở phần mềm trong điện thoại, chọn Sudoku lưới 9×9.
Tống Dực làm trọng tài hô bắt đầu. Phần mềm có đồng hồ bấm giờ, thời gian nhảy vọt rất nhanh, lưng Hà Chí căng cứng như dây cung, cắn chặt môi dưới. Còn Cảnh Tư Tồn thì vẫn như mọi khi, điềm tĩnh nhìn chằm chằm vào những vùng bất quy tắc trong ô lưới, tìm điểm đột phá.
Dùng lời của Tống Dực và Đới Phàm Trạch để nói thì: Cảnh Tư Tồn vững như chó già.
Thời gian trôi nhanh, bốn phút bốn mươi hai giây, Hà Chí là người đầu tiên hoàn thành thử thách. Cảnh Tư Tồn chậm hơn tròn mười một giây, mất bốn phút năm mươi ba giây mới làm xong.
Trong bốn người có mặt tại hiện trường, ngoài Hà Chí ra thì ba người còn lại đều biết tật lo lắng trước trận đấu của cậu. Tống Dực và Đới Phàm Trạch cũng biết rõ Cảnh Tư Tồn cố ý thi đấu với Hà Chí là để giúp cậu ổn định tâm lý, thậm chí hai người họ còn biết anh sẽ dùng cách nào—
Bình thường Cảnh Tư Tồn chơi trò này chỉ mất hơn ba phút là giải xong. Nhưng hôm nay, anh nhất định sẽ không làm như thế. Anh sẽ cố tình kéo dài thời gian một chút, để thua Hà Chí một hai giây, khiến cậu ấy có cảm giác thắng sát nút, giúp tăng chút tự tin trước khi thi đấu.
Một hai giây thì ổn, hai ba giây cũng được. Cho dù có thua bốn năm sáu giây thì vẫn còn coi là hợp lý, không đến mức quá lộ. Vậy mà Cảnh Tư Tồn lại thua hẳn… mười một giây. Buông tay thế thì lộ liễu quá rồi còn gì! Khiến cho Đới Phàm Trạch định mở miệng chúc mừng Hà Chí cũng phải từ từ ngậm miệng lại.
Hà Chí trợn mắt nhìn Cảnh Tư Tồn, lại quay sang nhìn Tống Dực và Đới Phàm Trạch: “Anh Cảnh, anh nhường em à?”
Tống Dực cũng trưng ra biểu cảm “làm trò gì thế này”, “nhường lộ quá rồi đấy” mà nhìn Cảnh Tư Tồn.
Cảnh Tư Tồn lắc đầu: “Không, anh làm thật đấy.”
Hà Chí không tin: “Không thể nào.”
Cảnh Tư Tồn nói: “Anh đang nghĩ chuyện khác, hơi mất tập trung.”
Hà Chí vẫn không tin: “Không thể nào!”
Cảnh Tư Tồn tựa vào lưng ghế, cười cười: “Thật mà, đầu óc đang để đâu đâu.”
Hà Chí lập tức lo lắng: “Có phải chú Cảnh lại bị sao không…”
Cảnh Tư Tồn nói: “Không phải, là chuyện khác.”
Hà Chí cứng đầu: “Anh thì có chuyện gì khác mà nghĩ, rõ ràng là nhường em.”
Không giấu nữa rồi.
Cảnh Tư Tồn đành nói thật: “Tống Dực nói cũng không sai, đúng là không phải tin đồn, tối qua anh có gặp người khác thật.”
Ba người còn lại đều ngạc nhiên, lập tức truy hỏi chi tiết.
Cảnh Tư Tồn là lúc nhìn thấy áo choàng tắm vắt trên ghế mới sực nhớ ra: Tối qua sau khi tắm xong, anh ra mở cửa lấy đồ ăn ngoài thì thấy căn phòng phía đối diện chếch bên kia hình như cũng có người đang nhận đồ ăn. Khi đó anh đang nghe điện thoại của Hà Chí nên không nhìn kỹ, chỉ biết đối phương là con gái.
Tống Dực hỏi: “Thí sinh hả? Trông thế nào?”
Cảnh Tư Tồn nói: “Không để ý.”
Vì nhân vật chính không có gì để buôn chuyện tiếp, Đới Phàm Trạch lập tức chuyển hướng quan tâm: “Mà sao gọi đồ ăn ngoài không rủ bọn này?”
Cảnh Tư Tồn gọi không ít món, đúng là định gọi cho Hà Chí bảo anh ấy đưa Tống Dực và Đới Phàm Trạch về phòng họ.
Về sau anh vội đến bệnh viện, đến bản thân còn chưa kịp ăn, mấy món đó vẫn còn để trong tủ lạnh trong phòng.
Tống Dực lập tức bật dậy, nói có chuyện tốt thế sao không nói sớm, cầm lấy thẻ phòng của Cảnh Tư Tồn rồi định đi lấy mấy món nướng đó.
Đúng giờ ăn trưa, bốn người bàn bạc một chút, quyết định mang đồ nướng đến cửa hàng hâm nóng lại, gọi thêm vài xiên nướng khác cùng ăn.
Phòng của Tống Dực và Đới Phàm Trạch ở tầng hai, đi cầu thang còn nhanh hơn đi thang máy.
Lúc đẩy cửa cầu thang ra, tiếng rung điện thoại của Cảnh Tư Tồn và tiếng nói chuyện bên dưới vang lên cùng lúc—
Một giọng nữ hơi ngọt ngào đang nói: “Tôi có tập gym đâu, chẳng muốn leo lên tầng bảy.”
Sau đó là một giọng nam: “Đi thôi, leo cầu thang tốt cho sức khỏe, tiện thể nói luôn cậu cảm thấy cậu ta thế nào.”
“Không phải sáng nay tôi nói rồi à?”
“Cậu nghĩ mấy lời ba lăng nhăng đó tôi tin được chắc, Kha Nghê?”
“Tin hay không tùy cậu.”
“Thế đổi câu khác lừa tôi thử xem nào.”
“Ờ… cậu ta dáng đẹp.”
Câu trả lời này hình như làm anh con trai kia bốc hỏa, thao thao bất tuyệt nói một tràng về tăng cơ giảm mỡ.
Tống Dực cũng rất lắm lời.
Hai nhóm người mỗi lúc một gần, ai cũng đang nói chuyện, cầu thang thành cái chợ, Cảnh Tư Tồn đi phía sau ba người họ, vừa nhận điện thoại vừa cố lắng nghe nội dung bên trong.
Lúc đi qua hai người kia ở góc rẽ cầu thang, Cảnh Tư Tồn rõ ràng cảm thấy cô gái bên kia và Tống Dực đều cùng lúc im bặt trong một khoảnh khắc.
Anh vốn không có hứng thú tìm hiểu người lạ, chỉ liếc qua một cái, đồng thời cũng dập luôn cuộc gọi rác bán bảo hiểm.
Tống Dực im lặng mấy giây, quay đầu lại hạ giọng kêu lên với họ: “Cảnh Tư Tồn, cậu nhìn thấy chưa?”
“Cái gì?”
“Cô gái lúc nãy đó!”
Hỏi câu này thì, ai mù?
Cảnh Tư Tồn cất điện thoại: “Sao?”
Đới Phàm Trạch cũng không hiểu vì sao Tống Dực lại kích động như vậy: “Sao thế, bạn gái cũ của cậu à?”
Cảnh Tư Tồn ngẩng nhìn lên lầu, chỉ thấy một mắt cá chân mảnh khảnh vừa bước vào góc khuất giữa cầu thang và lan can.
Tống Dực vẫn chưa thôi, hỏi tiếp Cảnh Tư Tồn: “Cậu không quen cậu ấy à?”
Cảnh Tư Tồn khó hiểu liếc Tống Dực một cái: “Tôi có lý do gì nhất định phải quen cậu ấy?”