Màu Xanh Neon – Thù Vỉ

Chương 6

Tống Dực không hài lòng với câu trả lời của Cảnh Tư Tồn, hừ một tiếng, tiện tay cầm một xâu cánh gà nhét vào miệng.

Cánh gà được nướng mềm mọng, tươi ngon.

Tống Dực cắn một lớp da gà giòn bóng dầu, phủ đầy thìa là và ớt, như thể đã hạ quyết tâm gì đó, bỗng giơ ba ngón tay: “Tôi tham gia chương trình này là để hoàn thành ba mục tiêu.”

Đới Phàm Trạch nói: “Đổi rồi à? Trước cậu chẳng bảo chỉ có hai mục tiêu thôi sao?”

Tống Dực nghiêm túc lắc đầu: “Phải thêm một cái.”

Đới Phàm Trạch vừa ăn đậu phụ cá nướng vừa hỏi: “Ồ, thêm gì?”

Hà Chí với mục đích học hỏi kinh nghiệm liền hỏi: “Anh Tống, anh tự đặt cho mình những mục tiêu gì thế?”

Hai mục tiêu trước đây của Tống Dực là:

Họ cùng với Cảnh Tư Tồn giành một chức vô địch đồng đội;

Khi thi cá nhân thì đánh bại Cảnh Tư Tồn, tự mình đoạt chức vô địch.

Lúc đầu nghe hai mục tiêu này, Đới Phàm Trạch đã nhận xét: “Ít nhất cũng có thể đạt được một cái, hay đấy.”

Cảnh Tư Tồn cũng từng bình luận: “Có tham vọng là chuyện tốt.”

Hà Chí thì đây là lần đầu nghe Tống Dực nói về chuyện mục tiêu, đến khi nghe mục tiêu thứ hai đã kinh ngạc quay đầu nhìn sắc mặt của Cảnh Tư Tồn.

Không biết tham vọng này của Tống Dực có tính là mạo phạm không…

Giữa bạn bè có thể như vậy à?

Đến khi nghe mục tiêu thứ ba mà Tống Dực mới thêm hôm nay, ánh mắt kinh ngạc của Hà Chí lại biến thành mơ hồ, rồi lại hóa thành sự trong trẻo đúng chất tân sinh viên năm nhất.

Mục tiêu thứ ba mới được Tống Dực thêm vào là:

Trở thành bạn tốt với Kha Nghê.

Đới Phàm Trạch lặp lại với vẻ bất lực: “Trở, thành, bạn, tốt, với, Kha Nghê?”

Hà Chí cũng khó hiểu: “Nhưng bọn mình có quen chị ấy đâu, anh Tống, anh định làm thế nào để thành bạn tốt với người ta?”

Tống Dực là E trong số các E (*), gương mặt tràn đầy vẻ chắc nịch “không thành vấn đề”, nói Kha Nghê chắc cũng sẽ tham gia vòng sơ tuyển lần này, “thừa cơ hội để làm quen.”

Hà Chí “ồ” một tiếng, chẳng biết đang nghĩ gì, đưa tay chạm hai cái vào màn hình điện thoại của Tống Dựcvốn đã tắt.

Video lại tiếp tục phát, giọng Kha Nghê tươi cười trong buổi phỏng vấn trước trận vang lên từ điện thoại…

Hà Chí lúc nào cũng mang theo các loại đề rèn luyện trí não đã in sẵn, Cảnh Tư Tồn thì ngồi ngay đối diện xấp giấy A4 ấy.

Anh nhìn ngược lại, đã giải xong hai câu đố dạng suy luận đoán số trên bài đầu tiên, rồi lắng nghe kỹ hơn, phát hiện Tống Dực bọn họ vẫn còn đang nói chuyện về Kha Nghê.

Cảnh Tư Tồn thấy họ thật rảnh rỗi: “A Chí.”

“Gì thế, anh Cảnh?”

“Đưa anh xem đề của cậu.”

Hà Chí lại đỏ bừng mặt: “Em in bừa thôi mà.”

Cảnh Tư Tồn nhận lấy, tiện tay lật xem vài trang, quả thực chẳng có lý do gì để đọc kỹ—

Sáu lá bài, mỗi lần được lật hai lá, ít nhất phải thao tác mấy lần mới có thể khiến tất cả bài đều lật mặt lên?

Từ một bộ bài tây rút liên tiếp ba lá, xác suất để ít nhất có một lá K là bao nhiêu?

Đây toàn là đề gì vậy?

Câu hỏi nhanh à?

Cảnh Tư Tồn liếc nhìn Hà Chí, cậu đỏ bừng cả cái đầu, giật lại xấp giấy.

Tống Dực vẫn đang bàn chuyện về Kha Nghê: “Không biết sau này Kha Nghê thi đỗ vào trường đại học nào, bây giờ còn ở trong nước không.”

Cảnh Tư Tồn chẳng biết nói gì.

Đới Phàm Trạch nói: “Đã nhớ thế thì tìm tài khoản mạng xã hội của cậu ấy xem.”

Thông thường, những thí sinh từng tham gia chương trình truyền hình đều sẽ mở tài khoản mạng xã hội.

Có người là để nhận các hoạt động thương mại hoặc quảng cáo, từ đó kiếm lợi.

Cũng có người dùng để chia sẻ cuộc sống.

Như Tống Dực, chẳng mấy fan, vậy mà tài khoản một ngày phải đăng đến mười bài—

Giúp hàng xóm tìm mèo lạc;

Chia sẻ món thịt kho và canh viên bí đao ở căng-tin trường;

Hỏi cư dân mạng giống dưa hấu nào ngọt nhất;

Tự ý thay mặt giáo sư già dạy thống kê tìm đề xuất thuốc mọc tóc đáng tin…

Tống Dực cứ như sống luôn trên mạng, sớm đã tìm khắp nơi rồi.

Kha Nghê hoàn toàn không có tài khoản mạng xã hội công khai, cũng chưa từng tham gia thêm chương trình tương tự nào khác.

Đới Phàm Trạch cầm thực đơn, trong ánh mắt bất lực của cậu nhân viên, cứ năm giây lại đánh dấu một món thịt nướng hay món chính muốn gọi.

Cuối cùng đánh dấu xong, Đới Phàm Trạch tiện miệng nói: “Thế chẳng phải giống hệt Cảnh Tư Tồn sao.”

“Quả thật thế.”

Tống Dực nhả xương cánh gà, quay đầu nói với Cảnh Tư Tồn: “Hôm nay tôi còn nghe mấy thí sinh khác tụ tập bàn tán về cậu đấy.”

Trong mắt người khác, Cảnh Tư Tồn là một bí ẩn.

Những thí sinh từng đạt được độ nổi tiếng cao trong các cuộc thi trí tuệ vài năm trước, lúc nào cũng có đủ loại tin tức mới.

Có người dựa vào danh tiếng để khởi nghiệp;

Có người thường xuyên hợp tác với các chương trình truyền hình nổi tiếng trong và ngoài nước;

Có người ở lại trường chuyên tâm nghiên cứu một lĩnh vực học thuật;

Cũng có người chuyển hướng, làm blogger khoa học phổ thông hoặc các mảng khác…

Nhìn từ góc độ của người ngoài, ai cũng có thể thấy bọn họ đang bước về một con đường sáng lạn và rực rỡ.

Chỉ riêng Cảnh Tư Tồn lại đi ngược hướng.

Ngay trong năm anh nổi tiếng nhất, đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt công chúng.

Kết cục này nằm ngoài dự đoán của tất cả những người từng dõi theo anh.

Thậm chí khi chương trình truyền hình có độ phủ sóng quốc dân ấy ra mắt mùa hai, khán giả ngạc nhiên phát hiện, vị khách mời trợ lý ngồi cạnh mấy vị giáo sư quyền uy lại là quán quân hạng ba của mùa trước, người từng thua Cảnh Tư Tồn trong trận chung kết.

Cảnh Tư Tồn hoàn toàn bặt vô âm tín.

Có tin đồn nói anh nhận được cành ô liu từ một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, đã xuất ngoại du học.

Cũng có tin đồn nói tính tình anh lập dị, tuy thắng cuộc thi nhưng lại đắc tội với nhà đầu tư hoặc ê-kíp chương trình…

Một hai năm đầu, trên mạng vẫn còn những suy đoán và lời đồn về Cảnh Tư Tồn.

Nhưng theo thời gian, các chương trình trí tuệ tương tự mọc lên như nấm, gương mặt mới tài năng xuất hiện ngày càng nhiều, người cũ cũng dần bị khán giả lãng quên.

Thế nhưng các thí sinh cùng lĩnh vực vẫn ấn tượng sâu sắc với Cảnh Tư Tồn, như lần này vậy.

Tống Dực đang nói chuyện thì tự mình bật cười. Anh ta dùng khuỷu tay huých Cảnh Tư Tồn: “Ban đầu bọn họ còn tò mò về trải nghiệm mấy năm nay của cậu và trình độ hiện tại ra sao, chẳng biết ai buột miệng nói một câu ‘ăn mặc lôi thôi lếch thếch’, thế là hoàn toàn lái câu chuyện sang hướng khác.”

Ăn thịt nướng cũng chẳng bịt được cái miệng luyên thuyên của Tống Dực, anh ta giơ một xâu chân gà nướng lên làm micro: “Tôi thay họ phỏng vấn nhé, thí sinh Cảnh Tư Tồn, là nhân vật được chú ý rộng rãi, cậu có cảm tưởng gì?”

Cảnh Tư Tồn chỉ cảm thấy buồn ngủ.

Anh mong tổ chương trình đừng bày ra mấy trò linh tinh, hãy sắp xếp hợp lý quy trình và thời gian của vòng sơ tuyển thứ hai. Như vậy anh mới có thể nhanh chóng giải quyết xong, rồi sớm quay về khách sạn ngủ một giấc.

Không biết có phải vừa nãy ăn vội quá không, khi nhân viên mang ra cả đống xiên nướng vừa làm xong, Hà Chí lại chẳng còn khí thế ngốn ngấu như lúc trước. Cậu gục xuống xấp giấy A4 toàn đề đơn giản, vẫn đang dùng điện thoại của Tống Dực để xem video Kha Nghê.

Cảnh Tư Tồn cũng liếc theo lên màn hình điện thoại, thấy đối phương đang ngồi thụp sau bàn thao tác của cuộc thi, che mặt khóc.

Sao lại khóc đến mức ấy?

Điều anh không ngờ là, buổi chiều khi đi tham gia vòng sơ tuyển thứ hai của chương trình, vừa vào sân thi đã chạm mặt “người khóc đẫm nước mắt” trong video ấy.

Số thí sinh vào vòng sơ tuyển thứ hai có gần trăm người, chia thành hai nhóm thi ở hai địa điểm khác nhau. Đới Phàm Trạch và Tống Dực được xếp ở tầng dưới, Cảnh Tư Tồn ở cùng Hà Chí.

Hà Chí căng thẳng đến mức chạy đi chạy lại nhà vệ sinh mấy lượt. Phần lớn thời gian, Cảnh Tư Tồn chỉ ngồi tựa vào ghế, chờ trận đấu bắt đầu. Anh cũng chỉ vô tình mới nhìn thấy Kha Nghê.

Bên cạnh Kha Nghê là một nam sinh đeo kính, trông khá nho nhã, nói nhiều, giống Tống Dực vậy, như thể không nói thì toàn thân khó chịu. Nhưng giọng của cậu ta dịu hơn Tống Dực, ngữ điệu cũng không ầm ĩ như Tống Dực.

Kha Nghê không biểu cảm gì, đang ăn bánh mì kem, bứt một miếng lớn nhét vào miệng cậu bạn để chặn dòng lải nhải. Cậu bạn ngậm miếng bánh, tròn mắt: “Kha Nghê, đây là kem đấy, kẻ thù số một của dân giảm mỡ mà!”

Kha Nghê bỗng bật cười, đôi mắt cong cong.

Cảnh Tư Tồn thu ánh nhìn lại, nhắm mắt dưỡng thần.

Tổ chương trình quả nhiên đã lãng phí rất nhiều thời gian vào những việc vô bổ: bắt thí sinh thay cùng một kiểu áo khoác, chỉnh lại nét mặt, chỉ riêng màn thí sinh bước vào đã quay lại đến hai lần.
Cuối cùng cũng xong xuôi, chuẩn bị vào phần chính của trận đấu thì đã là ba giờ chiều.

Có lẽ do bị lạnh, Cảnh Tư Tồn thực sự rất buồn ngủ, còn hơi đau đầu. Khi tổ chương trình đọc quy tắc và đề thi, anh vừa nén ngáp vừa lơ đãng. Anh ngoảnh sang, nhìn rõ người ngồi bên cạnh. Cảnh Tư Tồn bất ngờ nhướng nhẹ mày.

Chiếc áo khoác mà tổ chương trình chuẩn bị quả thật xấu, màu chủ đạo là trắng, in những họa tiết loè loẹt trông như… nơ ron thần kinh. Trong sân thi gần năm mươi người, Cảnh Tư Tồn còn chẳng biết Hà Chí ở đâu, vậy mà ngay bên cạnh anh lại là Kha Nghê – người mà nhóm Tống Dực đã bàn suốt cả buổi trưa.

Kha Nghê đứng trước bàn thao tác, không chút biểu cảm.

Người dẫn chương trình quay sang phía quay phim, luyên thuyên nói mấy câu mang tính hình thức nghe rất kêu. Cảnh Tư Tồn nghe mà sốt ruột.

Nhạt nhẽo.

Anh chống đầu, nhìn sang những người bên cạnh – bọn họ hoặc là chẳng coi loại cuộc thi nhỏ thế này ra gì, hoặc là phấn khích, hoặc là căng thẳng. Dĩ nhiên, cũng có người khả năng tập trung kém, buộc phải chăm chú nghe từng chữ trong phần quy tắc thi mới hiểu được đề bài.

Cuối cùng, ánh mắt Cảnh Tư Tồn lại rơi về phía Kha Nghê.

Chiếc áo khoác của cô hơi rộng, tay áo che quá nửa mu bàn tay, mười ngón tay đan vào nhau. Cô dường như đang căng thẳng, nhưng kiểu căng thẳng này lại khác với của Hà Chí.

Trong mắt Kha Nghê như có một vùng hoang mạc hỗn loạn, khiến Cảnh Tư Tồn có một cảm giác—

Cô không vui.

Không vui thì sao lại đến thi?

Cảnh Tư Tồn không quá hiểu cô gái mà Tống Dực vẫn hay khen là dễ thương này. Giống như trong trận thi ở video, đúng là cô có mắc lỗi, nhưng cô thật sự vì sẽ thua mà khóc sao? Hơn nữa còn khóc đến thế?

Vòng sơ tuyển thứ hai gồm ba trận đấu tính giờ, cuối cùng sẽ dựa trên tổng thành tích của cả ba trận để quyết định ai có thể tham gia chương trình.

Trận thứ nhất là phép tính phức tạp, trên màn hình xuất hiện đề toán vận chuyển thì có thể bắt đầu làm bài. Điền đáp án trên bảng thao tác trước mặt mình, bấm gửi, là dừng tính giờ. Cảnh Tư Tồn mất bảy mươi hai giây để hoàn thành phép tính và gửi đáp án, trong lúc chờ những người khác làm xong, anh quay đầu nhìn Kha Nghê hơn mười giây.

Trận thứ hai là phần ghi nhớ, trên màn hình sẽ xuất hiện một mê cung có chướng ngại vật, yêu cầu thí sinh trong thời gian ngắn ghi nhớ vị trí các chướng ngại, rồi tại bàn thao tác trước mặt – nơi không hiển thị chướng ngại, và đi ra khỏi mê cung một cách suôn sẻ, mỗi lần sai sẽ cộng thêm hai mươi giây. Cảnh Tư Tồn mất mười hai giây để hoàn thành mê cung, rồi quay đầu nhìn Kha Nghê bảy, tám giây.

Trận thứ ba là trò xếp số Hoa Dung Đạo, Cảnh Tư Tồn mất mười bốn giây để xong, lại quay đầu nhìn Kha Nghê. Nhìn được hai giây, Kha Nghê ấn nút hoàn thành, đột nhiên cũng quay đầu lại.

Bầu không khí trong trường thi căng thẳng, xung quanh toàn tiếng tích tắc của đồng hồ bấm giờ và tiếng ấn nút vang lên lốp bốp. Kha Nghê luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn mình chằm chằm.
Ngay khi hoàn thành trò Hoa Dung Đạo, cô lập tức quay đầu, tìm kiếm nguồn gốc của cảm giác kỳ lạ ấy.

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, Kha Nghê và Cảnh Tư Tồn bốn mắt chạm nhau.

Cảnh Tư Tồn chống đầu, thản nhiên nhìn Kha Nghê, còn cô cũng không dời mắt, lặng lẽ để ánh nhìn quấn lấy ánh nhìn của anh.

Chú thích:

E = Extrovert (người hướng ngoại) trong hệ thống MBTI

Bình Luận (0)
Comment