Trên hiện trường thi đấu, vô số máy quay được dựng lên, những nhân viên đóng vai trò giám khảo mặc âu phục, đi qua đi lại giữa các bàn thao tác của thí sinh.
Trên bàn thao tác của các thí sinh chưa hoàn thành phần thi, đồng hồ bấm giờ và đồng hồ lớn trên màn hình đều sáng lên những con số đỏ rực giống hệt nhau.
Tại khóe mắt, những con số ấy liên tục nhảy đổi.
Tiếng hiệu ứng khi thí sinh điều chỉnh cần trượt số dồn dập, nhanh chóng, không ngừng vang lên, lách tách lách tách, như tiếng cơn mưa lớn tối qua đổ ào ào xuống tấm kính cửa sổ khách sạn.
Không khí căng thẳng vẫn bao trùm khắp sân đấu. Trong bầu không khí ấy, Kha Nghê gắng gượng giữ vẻ bình tĩnh, tiếp tục đối mắt với Cảnh Tư Tồn.
Vị giám khảo bước chậm rãi mà khoan thai đi ngang qua giữa họ, bóng dáng thoáng vụt qua tầm nhìn của Kha Nghê và Cảnh Tư Tồn. Khi chướng ngại tan đi, họ vẫn tiếp tục nhìn nhau.
Kha Nghê không chớp mắt.
Cảnh Tư Tồn cũng vậy.
Có lẽ vì phục vụ cho hiệu ứng ghi hình của chương trình, địa điểm thi được chọn là một không gian khép kín rộng lớn, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt. Rèm cửa được khép kín không một kẽ hở, ánh sáng trong phòng hoàn toàn dựa vào đủ loại đèn chiếu. Hơn trăm người, tính cả nhân viên, tụ tập trong đây, chỉ dựa vào ba bốn chiếc điều hòa cây thổi gió, căn bản không thể xua đi hơi nóng hầm hập đang bao trùm.
Tồi tệ hơn là: Trang phục mà tổ chương trình chuẩn bị vừa xấu, vừa chọn loại vải ít thoáng khí, lại còn kiểu áo khoác dài tay.
Trong lúc vẫn duy trì ánh nhìn đối diện, Kha Nghê siết chặt ngón tay vào lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Một hơi nóng bức nghẹn ở lồng ngực. Kha Nghê biết tại sao Cảnh Tư Tồn lại nhìn cô trong lúc thi đấu.
Có lẽ đây là…
Sự tò mò của kẻ thiên tài dành cho kẻ tầm thường chăng?
Có thể là vì đề thi này đối với loại người như Cảnh Tư Tồn quá mức đơn giản, chẳng mấy thử thách, nên sau khi nhẹ nhàng hoàn thành, anh ta vẫn còn rảnh rỗi chống cằm ngó nghiêng khắp nơi.
Rồi… Vô tình trông thấy cô – con gà mờ thao tác chậm hơn anh ta rất nhiều – đang ở ngay bên cạnh.
Kha Nghê hiểu như vậy. Cô thậm chí còn cảm thấy trong ánh nhìn dửng dưng của Cảnh Tư Tồn ẩn chứa một sự chế nhạo nào đó.
Kha Nghê hơi bực, trong lúc đối mắt, cô khẽ ngẩng cằm lên một chút.
Cậu – nhìn – đủ – chưa?
Cảnh Tư Tồn rõ ràng vẫn chưa nhìn đủ.
Anh khẽ rủ mi mắt xuống, đương nhiên mà giữ ánh nhìn ở giữa đôi mày, khóe mắt của cô.
Kha Nghê cũng không chịu thua, tiếp tục dán mắt vào Cảnh Tư Tồn.
Áo khoác của Cảnh Tư Tồn mặc rất tùy ý, giống phong cách tối qua anh mặc áo choàng tắm.
Khóa kéo chỉ kéo đến ngang bụng. Ống tay áo xắn lên tới khuỷu, để lộ một đoạn cánh tay thon gầy nhưng rắn rỏi, mang sắc lạnh.
Có lẽ, người thấy không khí ở sân thi ngột ngạt không chỉ mỗi mình Kha Nghê, dưới ánh đèn cũng dễ dàng nhận ra, trên cần cổ Cảnh Tư Tồn có vệt ẩm ướt do mồ hôi trượt qua. Cô nhìn đường gân xanh nhạt nổi mờ nơi cổ anh, ngứa răng, chỉ muốn cắn thật mạnh một cái.
Đối mắt hơn năm giây, nhịp thở của Kha Nghê bắt đầu trở nên khác thường, luôn cảm thấy có chút kỳ quái…
Bỗng tại hiện trường vang lên một hồi chuông chói tai. Tiếng chuông báo hiệu thí sinh cuối cùng đã hoàn thành phần thi trò chơi “Hoa dung đạo” bằng số. Đến đây, vòng sơ tuyển thứ hai chính thức kết thúc.
Tiếng chuông cắt ngang ánh nhìn, hai người đồng thời rời mắt, hướng về phía trước sân khấu. Người dẫn chương trình mỉm cười, đối diện máy quay, rõ ràng lưu loát thuật lại quá trình thi đấu vừa rồi.
Kết quả vượt qua vòng sơ tuyển hay không, phải chờ giám khảo ở cả hai sân thi tập hợp thành tích thí sinh rồi mới đưa ra kết luận. Các thí sinh lại phối hợp với tổ chương trình quay thêm vài đoạn tư liệu, sau đó mới giải tán tại chỗ.
Hai sân trên lầu và dưới lầu cùng lúc thả người, đường ra thang bộ hay thang máy đều chật kín, không còn chỗ chen chân. Kha Nghê bị kẹp giữa đám đông chen chúc, nghe thấy phía sau có người khẽ ho hai tiếng.
Âm thanh rất nhỏ, hơi khàn.
Cô nhạy cảm nhận ra mấy thí sinh phía trước cứ quay đầu lại nhìn, rồi lại trao đổi với nhau ánh mắt như ngầm truyền đi một loại thông tin nào đó. Không cần đoán cũng biết người đi ngay sau cô là ai.
Khó khăn lắm mới chen được đến thang máy, nhưng chiếc thang đang chật ních người phát ra tiếng cảnh báo quá tải.
Hai thí sinh tự giác bước ra ngoài.
Không gian bên ngoài thang máy càng chật chội hơn, Kha Nghê theo người phía trước lùi lại, nhường đủ chỗ đứng cho người vừa bước ra khỏi thang, nhưng lại vô ý giẫm phải người phía sau.
Trong cái nóng bức, Kha Nghê ngửi thấy một mùi hương cỏ cây xen lẫn bạc hà, cô không quay đầu lại, chỉ khẽ nói một tiếng xin lỗi bằng giọng trầm.
Cô không chờ thang máy nữa, chen ra khỏi đám đông, đổi sang đi thang bộ, ra khỏi tòa nhà nơi tổ chức cuộc thi, rồi sải bước nhanh hơn về phía khách sạn.
Đi được nửa con phố, Lâm Tây Nhuận mới từ phía sau đuổi kịp.
Lâm Tây Nhuận vỗ nhẹ lên vai Kha Nghê: “Đi sao không nói một tiếng, tôi còn đang đợi cậu dưới lầu đấy.”
“Tôi không nhìn thấy cậu.”
“Nhắn điện thoại cũng được mà. Cậu thi thế nào?”
Kha Nghê nói: “Cũng tạm.”
Trông Lâm Tây Nhuận có vẻ thi khá ổn, cười hỏi: “Cảm giác có thể vào không?”
“Không biết.”
Lâm Tây Nhuận không tiếp tục truy hỏi: “Thôi, dù sao cũng thi xong rồi, đợi kết quả vậy. Kha Nghê, cậu đi đâu thế, có muốn đi taxi chung với bọn tớ về trường không?”
Kha Nghê từ chối.Cô thường xuyên ở thư viện hoặc phòng thí nghiệm đến tận khuya, để không làm ả nh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bạn cùng phòng, từ nửa đầu năm hai cô đã xin với quản lý ký túc xá cho mình không ở ký túc nữa.
Trước đây, Kha Nghê vẫn ở căn nhà sát nhà bố, nhưng dạo này người thân bên mẹ kế bị bệnh, đến đây để khám. Bố tìm Kha Nghê bàn bạc, nói rằng người già sức yếu, không chịu được việc đi lại vất vả, ông muốn để họ tạm ở căn nhà mà cô đang thuê.
Kha Nghê vẫn luôn đi xem nhà, định tranh thủ kỳ nghỉ lễ Thanh Minh để dọn ra ngoài. Vì bên mẹ kế có người già đang ở đó, nên cô cũng không vội về, tính ở lại khách sạn thêm một đêm.
Về tới phòng, Kha Nghê nhận được điện thoại của bố: “Bố nghe Lâm Tây Nhuận nói là vòng sơ tuyển đã kết thúc rồi, con thi thế nào?”
Kha Nghê đáp giọng trầm: “Không biết, đợi thông báo thôi ạ.”
Bố nói: “Ừ, bố tin con.”
Chính câu “Bố tin con” ấy, vẫn luôn thúc ép Kha Nghê đi tiếp trên con đường mà cô vốn chẳng muốn bước. Cô ỉu xìu đáp lại một tiếng “Vâng.”
“Tối nay con có về nhà ngủ không?”
Kha Nghê cố gắng giữ gìn mối quan hệ với bố: “Con đang ở nhà bạn rồi, bố ạ. Bố à, ông bà ngoại của dì Trương có thể ở chỗ con, không cần phải ra khách sạn đâu.”
Bố cô mỉm cười: “Được, bố sẽ nói với họ.”
Cúp máy xong, Kha Nghê ngồi thẫn thờ trên chiếc giường trải ga trắng tinh. Cô chợt nhớ đến cuộc đối mắt xảy ra sau khi cuộc thi kết thúc.
Thời gian nhìn nhau không dài, chỉ bảy, tám giây. Cảnh Tư Tồn có một đôi mắt như chiếc bẫy, nhìn lâu sẽ cảm giác mình rơi vào trong đó.
Kha Nghê chợt nhớ lại một vài chuyện cũ—
Khi ấy, cô vẫn là một học sinh tiểu học vô tư lự, sau giờ tan học chỉ cần làm xong bài tập là có thể cùng hai chú chó to mẹ nuôi chen chúc trên ghế sô-pha xem TV, uống nước ngọt, ăn vặt.
Mọi cơn ác mộng dường như bắt nguồn từ buổi chiều hôm Kha Nghê nghe thấy về Cảnh Tư Tồn.
Hôm ấy, cô đang ngồi trước TV gặm đào, nghe tiếng mở cửa liền vui mừng nhảy cẫng chạy ra cửa: “Mẹ ơi, bố về rồi ạ!”
Mẹ cô đặt bản vẽ thiết kế trang sức xuống, bước ra tiền sảnh. Bố bế bổng cô lên, còn hai chú chó Labrador trong nhà cũng vẫy đuôi chạy lại quấn quýt xung quanh.
Kha Nghê nhớ hôm đó nhà nấu món cá chép kho. Cô không thích ăn thịt cá, chê nhiều xương, ngồi trên ghế ăn mà chau mày, nghĩ cách làm sao để len lén gắp chỗ cá bố gắp cho mình trả lại vào đĩa cá hình bầu dục.
Bố cô luôn nói thịt cá tốt cho sức khỏe, bảo Kha Nghê ăn nhiều vào. Cô đành phải hành động thật cẩn thận.
Hôm đó cô đã thành công. Bởi vì bố hoàn toàn không để ý đến cô, mải mê hào hứng kể lại những điều mình thấy.
Bố Kha Nghê nói, gần công trường nơi dự án của họ thi công có một tiệm tạp hóa cũ kỹ. Khi đến mua đồ, họ trò chuyện với ông chủ già của tiệm. Cháu trai của ông cụ đặc biệt giỏi, từng tham gia một chương trình thi kiến thức trên truyền hình, còn đánh bại cả đối thủ lớn hơn mình hơn chục tuổi.
Khi đó Kha Nghê vẫn chưa biết tai họa đang ập tới, cô nhìn chỗ thịt cá vừa bị mình lén gắp trả lại đĩa, lấy tay che miệng, lén cười với hai chú chó to vừa tận mắt chứng kiến trò nghịch ngợm của mình.
Bố cô bỗng nói: “Thằng bé đó bằng tuổi con đấy.”
Tối hôm đó, bố kéo cả mẹ và Kha Nghê cùng ngồi trước TV, tìm cho được chương trình thi kiến thức có cháu trai ông chủ tiệm tạp hóa tham gia.
Đó là lần đầu tiên Kha Nghê thấy Cảnh Tư Tồn trên truyền hình.
Cảnh Tư Tồn bình tĩnh, điềm đạm. So với những thí sinh khác trong phần đối kháng căng thẳng, siết chặt nắm đấm gào đáp án đến khản cả giọng, cậu bé tiểu học này quả thật nổi bật hơn hẳn.
Phong thái chững chạc, mạch lạc của Cảnh Tư Tồn trong chương trình khiến mắt bố Kha Nghê sáng rực. Cô nhớ bố đã nói: “Nhìn con nhà người ta đi, bằng tuổi con mà đã có vốn kiến thức như thế này.
Mà nhà nó cũng chỉ là gia đình bình thường thôi nhé, bố đã tìm hiểu rồi, cha mẹ nó cũng không phải trí thức gì.”
“Con gái của bố thông minh thế này, sau này chắc chắn giỏi hơn nó.”
Kha Nghê rời mắt khỏi màn hình, nhìn bố.
Bố mỉm cười: “Bố tin con.”
Từ đó, trong đời Kha Nghê không còn khái niệm cuối tuần trọn vẹn nữa, thay vào đó là hàng loạt khóa học: Bồi dưỡng toán nâng cao, tính nhẩm Soroban, phát triển tư duy, trại huấn luyện trí nhớ và lập luận logic, khóa học khai mở toàn não…
Cô kiệt sức.
Ngay trong lớp vẽ ngoại khóa mà mình yêu thích nhất, cô ngủ gục, để màu nước dính đầy mặt.
Tối hôm đó, Kha Nghê nghe thấy bố mẹ cãi vã dữ dội trong phòng khách.
Mẹ nói: “Nghê Nghê còn nhỏ, học nhiều thế sẽ kiệt sức mất.”
Bố nói: “Tất cả là vì con bé thôi. Chúng ta không thể để con bé thua ngay từ vạch xuất phát.”
“Anh đang ép con đấy.”
“Em không biết Thương Trọng Vĩnh à? Sau này nó sẽ cảm ơn chúng ta!”
Mẹ cô quát: “Kha Tương Thành! Khó trách anh mãi không thăng tiến ở trường, cách dạy con của anh có vấn đề!”
Bố gầm lên: “Lật Lệ, cô nói lại lần nữa xem! Công việc của cô cao quý lắm à? Không có tôi, cô và hai con chó của cô chắc chỉ có mà hít gió Tây Bắc!”
…
Kha Nghê nhìn chiếc gối trắng tinh trong khách sạn, dường như khuôn mặt Cảnh Tư Tồn hiện ra trên đó.
Cô phồng má, đập tay xuống gối: “Ngạo mạn, hại người!”