Editor: Nhan
“Đốc quân cẩn thận, tôi cũng có thể hiểu được.” Khúc Yên khẽ nhếch môi, giọng nói ngọt mềm, “Bên trong loạn thế này, có rất nhiều người muốn lấy mạng đốc quân. Nhưng đốc quân yên tâm, tôi không tới đòi mạng ngài.”
Không sai, cô không muốn mạng hắn.
Cái cô muốn là tâm của hắn.
Còn muốn làm gì thì phải xem tâm trạng của cô rồi.
“Chuyện bến tàu đêm đó, quả thật cô cũng có công lao.” Mạc Bắc Đình cũng không giữ vấn đề thân phận không thả, nói, “Nếu cô muốn tiền thì có thể ra giá.”
Khúc Yên cong mắt, mỉm cười lắc đầu: “Không, tôi không đòi tiền.”
Mạc Bắc Đình híp mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô: “Vậy cô muốn gì?”
Khúc Yên giơ một ngón tay, tinh nghịch nói: “Một đêm. Tôi muốn một đêm của đốc quân, đốc quân có cho không?”
Ánh mắt Mạc Bắc Đình có chút giễu cợt, mấp máy môi mỏng, không trả lời.
Khúc Yên nhún vai: “Tôi đùa thôi, một đêm của đốc quân đáng tiền, nhưng tôi càng đáng giá hơn.”
Mạc Bắc Đình mở miệng, thanh đạm nói: “Cô ở vũ trường nào?”
“Đốc quân muốn đến cổ vũ tôi sao?” Khúc Yên giảo hoạt, không trả lời mà hỏi lại.
“Cô đã giúp tôi một lần, tôi đi cổ vũ một chút đương nhiên không có vấn đề gì.” Mạc Bắc Đình không lộ dấu vết nói.
Sau sự kiện bến tàu đêm đó, hắn phái người đi thăm dò thân phận nữ nhân này, nhưng đến nay cũng không có manh mối.
Mấy vũ trường nổi danh ở Thượng Hải cũng không có ghi chép về cô.
“Vậy tôi phải cảm ơn đốc quân......” Khúc Yên chưa nói xong, lỗ tai hơi động một chút, lập tức nghe được phanh một tiếng thật to!
Dưới lầu, tiếng súng vang dội, phá vỡ đèn chùm pha lê trên trần nhà.
Đám người phía dưới giật mình sợ hãi, liên tục thét lên.
Thính lực của Khúc Yên tốt, trong không khí hỗn loạn nghe thấy Mạc Thanh Đại lớn tiếng gọi --
“Anh! Anh! Có phải anh ở trên lầu hay không? Nguy hiểm!”
Tiếng bước chân phía dưới hỗn loạn, có người chạy về phía lối ra, có người chạy lên cầu thang.
Khúc Yên biết Mạc Thanh Đại nhất định sẽ lên lầu, cô quay đầu nói với Mạc Bắc Đình: “Đốc quân nhất định phải cẩn thận!”
Mạc Bắc Đình không để ý tới cô, móc súng ra, nghiêng người tựa vào vách tường ra ngoài, ra lệnh cho phó tướng bên ngoài: “Đi trông Tam tiểu thư!”
“Dạ, đốc quân!”
Hai tên phó tướng lĩnh mệnh vội vàng chạy xuống lầu.
Đúng lúc này, tiếng súng liên thanh vang lên, toàn bộ nhắm vào Mạc Bắc Đình.
Khúc Yên bước nhanh đến phía trước, kéo Mạc Bắc Đình, giấu hắn sau lưng: “Đốc quân cẩn thận!”
Cùng lúc, Mạc Thanh Đại trời đất xui khiến tách khỏi hai tên phó tướng, xông lên lầu, lo lắng hô: “Anh! Anh không sao chứ?!”
Cô ta một bên hô hào, một bên chạy như bay tới, vậy mà chạy quá nhanh, vấp chân một cái liền ngã nhào về phía Khúc Yên cùng Mạc Bắc Đình.
Trong chớp mắt, Khúc Yên nhấc chân, một cước đá văng Mạc Thanh Đại!
Mạc Thanh Đại ngã bịch xuống trên sàn nhà bằng gỗ, kêu đau một tiếng.
Phanh!
Một tiếng súng vang, đạn như chớp bắn thẳng tới!
Khúc Yên đạp Mạc Thanh Đại liền biết mình đã không kịp né, dứt khoát quay người, dang hai cánh tay ôm lấy Mạc Bắc Đình, hô: “Đốc quân, ngài không thể chết --”
Cơ thể cô bỗng rung lên, đạn bắn vào phía sau vai cô.
Loạt biến hóa này kỳ thực chỉ trong nháy mắt, một tay Mạc Bắc Đình ôm nữ nhân rơi vào trong ngực hắn, nhanh nhẹn xoay người tránh một cái, nâng súng bắn trả.
Tiếng súng không ngừng.
Khúc Yên chỉ cảm thấy bên tai ong ong, phía sau lưng đau dữ dội.
Trước mắt cô dần dần biến thành màu đen, ý thức có chút mơ hồ.
Ngơ ngơ ngác ngác, cô nghe thấy thuộc hạ của Mạc Bắc Đình cùng nhau xông lên, hô hào bảo hộ Tam tiểu thư cùng đốc quân.
Cô thả lỏng, yên tâm nhắm mắt bất tỉnh.