ditor: Nhan
Khi Khúc Yên tỉnh lại, biết mình đang ở bệnh viện.
Đạn đã được lấy ra, vết thương được gây tê, tạm thời không quá đau.
Cô chưa mở mắt, chỉ nghe thấy bên giường có người đang nói chuyện --
“Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?” Đây là giọng Mạc Thanh Đại.
“Tam tiểu thư, ngài yên tâm, đạn không bắn vào chỗ yếu hại, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ khỏe thôi.” Giọng nói xa lạ, chắc là bác sĩ.
Mạc Thanh Đại thở phào nhẹ nhõm, cảm khái: “Thật không nghĩ tới một ca nữ lại can đảm như vậy. Nếu không phải cô ấy đạp tôi một cái, giúp tôi tránh đạn, bây giờ nằm trên giường bệnh chính là tôi.”
Cô ta vừa nói xong liền thấy Khúc Yên tỉnh, vội vàng đến trước giường bệnh, quan tâm hỏi, “Cô tỉnh rồi sao? Bây giờ cô cảm thấy thế nào?”
“Không sao.” Khúc Yên chớp chớp mắt, nhìn thái độ của Mạc Thanh Đại, hẳn là không nhận ra cô dịch dung.
“Đa tạ cô đã cứu tôi.” Giọng của Mạc Thanh Đại có chút khó xử, cô ta luôn cảm giác ngượng ngùng khi nói mấy loại lời thế này.
Cô ta ho nhẹ một tiếng mới mở miệng nói, “Cô muốn báo đáp gì, cứ mở miệng.”
Khóe môi Khúc Yên hơi cong lên.
Quả nhiên là anh em ruột, Mạc Bắc Đình cũng từng nói lời tương tự.
Mạc Thanh Đại thấy cô không nói lời nào, cho là cơ thể cô suy yếu, nhân tiện nói: “Việc này không vội, cô cứ yên tâm dưỡng tốt cơ thể, bệnh viện bên này anh tôi đã an bài xong, cô muốn ở bao lâu liền ở bấy lâu.”
“Nằm viện lâu có được không?” Khúc Yên không khỏi mở miệng hỏi.
“A, ý tôi không phải thế này......” Mạc Thanh Đại đỏ mặt, “Tôi chỉ hy vọng cô dưỡng thương thật tốt.”
Bệnh viện Maria là bệnh viện tốt nhất Thượng Hải, lúc nào cũng chật kín chỗ, phòng riêng như vậy càng hiếm. Trừ phi có quan hệ, bằng không không vào được.
Cô ta chỉ muốn biểu đạt là cô ta vô cùng cảm kích ân nhân cứu mạng.
“Tôi hiểu rồi, Tam tiểu thư không cần giải thích.” Khúc Yên cười cười, “Về sau nói không chừng tôi thật sự có chuyện gì còn cần hỗ trợ của cô.”
“Cứ gọi tôi!” Mạc Thanh Đại vỗ ngực một cái, mặt kiêu ngạo, “Nếu tôi làm không được thì còn có anh tôi.”
Ở trong mắt cô ta, anh trai chính là không gì không thể.
“Anh của cô......” Khúc Yên nhìn bên ngoài phòng bệnh một chút, không thấy thân ảnh Mạc Bắc Đình.
“A, đúng rồi, tôi còn chưa tự giới thiệu. Anh tôi là Mạc Bắc Đình, tôi là Mạc Thanh Đại.” Mạc Thanh Đại chợt nhớ tới lần sinh nhật chị Hàn Yên, nghe nói anh trai bị một ca nữ câu dẫn, sẽ không phải chính là......
Nét mặt Mạc Thanh Đại lập tức có chút lúng túng, đoán không được Khúc Yên có quan hệ như thế nào cùng anh trai, nói không chừng là...... Quan hệ ca nữ cùng khách.
Nhưng dù là loại quan hệ đó thì ca nữ này hẳn là rất ái mộ anh trai a?
Bằng không thì sao lại phấn đấu quên mình như thế, không sợ nguy hiểm thay hắn cản đạn.
“Đốc quân không sao chứ?” Khúc Yên hỏi.
“Anh tôi không có việc gì, đám hung thủ kia đã bị bắt. Anh tôi đang bận xử lý chuyện này nên không đến thăm cô.” Mạc Thanh Đại có chút đồng tình liếc nhìn cô một cái.
Thân phận ca nữ này cùng anh trai khác biệt quá lớn, chắc chắn không có kết quả tốt.
Anh trai với cô ấy chắc cũng chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi.
Xuất phát từ lòng thương hại, Mạc Thanh Đại lại bổ sung thêm một câu, an ủi, “Chờ anh tôi xong việc, anh ấy sẽ đến thăm cô.”
Khúc Yên ừ một tiếng, trong lòng thấy buồn cười.
Cô bé Mạc Thanh Đại này có gì đều viết hết lên mặt.
Cô đoán có thể cô bé này đã nghĩ ra một câu chuyện tình ngược luyến tàn tâm giữa gái làng chơi và đốc quân.