Editor: Nhan
Giải Độc Hoàn là vật phẩm phổ biến nhất trong hệ thống thương thành.
Tiện nghi lại dễ dùng.
“Được, kí chủ, một viên Giải Độc Hoàn chỉ cần 1 tích phân.”
“Mua!”
“Đinh! Chúc mừng kí chủ mua thành công. Tổng điểm tích lũy hiện tại của kí chủ là 11 799 999.”
Khúc Yên đóng hệ thống, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên thuốc nho nhỏ.
Vừa đúng lúc người hầu bưng một cốc nước tới, cô liền nói với người hầu: “Đặt trên đầu giường đi.”
Người hầu làm theo.
Mạc Bắc Đình để người hầu ra ngoài, nói với Khúc Yên: “Cô muốn ly nước này làm gì?”
Lúc này Khúc Yên mới mở lòng bàn tay ra, nói: “Tôi có một viên thuốc có thể giải bách độc, đốc quân giúp tôi cho nhị thiếu ăn hết nhé.”
Trong lòng bàn tay cô có một viên thuốc màu trắng nho nhỏ, khó gây chú ý, không nhìn kỹ thì sẽ bỏ qua nó.
Hệ thống quá keo kiệt, ngay cả một cái bình cũng không cho, viên thuốc còn chẳng to bằng con muỗi.
“Cô chắc chắn đây là thuốc có thể giải bách độc?” Mạc Bắc Đình hạ mắt nhìn lướt qua viên thuốc màu trắng, thực sự là quá nhỏ.
“Ngài sợ tôi độc chết em trai ngài sao?” Khúc Yên nhíu mày lại, “Vậy tôi ăn một viên trước để cho ngài yên tâm nhé?”
Cô ăn cũng không sao, chỉ là lãng phí một tích phân.
Mặc dù ít, nhưng cũng là "tiền mồ hôi nước mắt" của cô đó!
“Nếu Nam Thần chết ở dưới tay cô, cô biết cô sẽ có kết cục gì không?” Ánh mắt Mạc Bắc Đình sắc nhọn, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Biết. Sống không bằng chết, máu thịt be bét, đúng không?” Khúc Yên không thèm quan tâm, quay người đến bên giường, cứng rắn nhét viên thuốc vào trong miệng Mạc Nam Thần.
Ý thức Mạc Nam Thần mơ hồ, có gì đó đi vào trong miệng, vô thức nuốt một cái, trực tiếp nuốt vào bụng.
Khúc Yên biết vật phẩm của hệ thống có hiệu quả rất nhanh, mau chóng tránh xa giường một chút.
Quả nhiên, không tới một phút, Mạc Nam Thần đột nhiên tỉnh lại, bật thẳng người dậy, bò đến mép giường nôn.
Hắn nôn toàn nước màu đen, đầy độc tố.
Mạc Bắc Đình đứng ở bên cạnh tỉnh táo quan sát, đương nhiên hắn không cho rằng cô sẽ độc chết em trai của hắn, hơn nữa viên thuốc nhỏ như vậy, cho dù là kịch độc thì lượng thuốc cũng không đủ lấy mạng.
“Ọe...... Khụ khụ khụ......” Nước mắt Mạc Nam Thần cũng trào ra, hơn nửa ngày mới ngừng.
“Đầu giường có nước, có thể súc miệng.” Khúc Yên có ý tốt nhắc nhở.
Mạc Nam Thần không cần nghĩ ngợi, đưa tay lấy cốc nước súc miệng.
Lúc này hắn ta mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, ngẩng đầu lên, nhìn anh trai hắn ta một cái, lại nhìn Khúc Yên một chút, nghi ngờ hỏi: “Vừa nãy em bị sao vậy?”
Khúc Yên mở miệng trước: “Tôi vừa cho ngài ăn Giải Độc Hoàn, độc tố còn dư đã được loại bỏ hoàn toàn.”
Mạc Nam Thần kinh ngạc: “Làm sao có thể?”
Anh trai hắn ta tìm bao nhiêu bác sĩ tốt cũng không thể làm dịu đi đau đớn mỗi đêm của hắn ta, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp thì có bản lĩnh gì?
“Có giải được hay không thì ngài tự mình cảm nhận một chút liền biết.” Khúc Yên đã tính trước.
Hệ thống thương thành từ trước tới giờ không bán vật phẩm thấp kém.
Cô cứu người cũng không cứu loạn, mặc dù Mạc Bắc Đình nhìn như lãnh khốc vô tình, nhưng hắn đối với người thân lại rất tình cảm.
Cùng cha cùng mẹ ở Mạc gia cũng chỉ có ba người bọn họ.
Mạc Thanh Đại ngây thơ được nuông chiều, Mạc Nam Thần sống không tim không phổi cũng là vì Mạc Bắc Đình bảo vệ cực kì tốt, không để hai người chịu đả kích gì từ bên ngoài.
Cô đã cứu Mạc Thanh Đại, lần này lại cứu được Mạc Nam Thần, cô cũng không tin Mạc Bắc Đình còn có thể hung ác với cô.
“Cô thật sự có thể sao” Mạc Nam Thần tự lẩm bẩm.
______________________________