Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 172

Editor: Nhan

Sự ngột ngạt mà hắn ta đã giữ trong lòng trong một thời gian dài dường như đã thực sự tiêu tan.

Sự giày vò đau đớn về đêm thật sự sẽ không phát sinh nữa sao?

Nếu như là thật......

Hắn ta bỗng nhiên mở miệng nói, "Vị tiểu thư dễ thương này, nếu cô thật sự giúp tôi giải trừ hết những thống khổ bấy lâu nay, tôi nhất định sẽ hồi báo cô."

Khúc Yên không khỏi cong môi cười: "Được."

Mạc Bắc Đình liếc nhìn dáng vẻ cười tươi như hoa của cô liền nắm tay kéo cô đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với em trai: "Anh gọi người hầu đi mời bác sĩ tới kiểm tra một chút, em nghỉ ngơi đi."

"Anh cả, anh không được bức cung vị tiểu thư dễ thương này!" Mạc Nam Thần la lớn, "Nhỡ cô ấy thật sự trở thành ân nhân của em, mối quan hệ giữa em với anh không ổn rồi!"

Mạc Bắc Đình căn bản cũng không để ý đến hắn ta, vô tình đóng cửa phòng lại.

Hôm nay Khúc Yên chữa khỏi bệnh cho hai người, tâm tình không tệ, khẽ hát.

"Rất cao hứng?" Mạc Bắc Đình cùng cô đi trên hành lang lầu hai, đến chỗ góc cua thì dừng bước.

"Đúng rồi đó, trị bệnh cứu người là cảm giác khá vui." Khúc Yên cười tủm tỉm...

"Lúc trước cô cứu được Thanh Đại, lôi kéo em ấy, sau lại đi chữa cho Noãn Noãn, tiếp đó lại đến giúp em trai tôi." Mạc Bắc Đình nói, nheo mắt lại, "Cô lôi kéo những người bên cạnh tôi, có mục đích gì?"

"Đốc quân không cảm ơn tôi thì cũng thôi đi, còn chất vấn tôi." Khúc Yên phồng má, khẽ nói, "Có phải ngài tức giận vì tôi không " mua chuộc " ngài không?"

Mạc Bắc Đình đưa tay véo nhẹ má cô, nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt như bảo thạch: "Cô nên trực tiếp " mua chuộc " tôi."

Khúc Yên hơi ngước đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn khó dò của hắn, mềm mại nói: "Tôi biết ngài có rất nhiều nghi hoặc đối với thân phận của tôi, không bằng thế này, tôi với ngài ước định."

"Ước định cái gì?"

"Tôi cho ngài một tháng để tra thân phận của tôi. Nếu như ngài tra được, coi như ngài thắng. Nếu như không tra được, ngài thua......" Cô dừng lại một chút rồi hoạt bát cười nói, "Ngài phải làm bạn trai của tôi, yêu đương với tôi."

Mạc Bắc Đình nhíu mày: "Cô là đang mượn cơ hội chạy trốn?"

"Không phải. Tôi từ phủ đốc quân đi ra ngoài, thủ hạ của ngài nhất định sẽ theo dõi tôi, tôi không đoán sai chứ? Lần này tôi chạy không thoát, ngài cứ để cho người đi theo tôi cũng được."

Khúc Yên nhẹ nhàng nhón chân lên, hôn một cái trên môi hắn, "Bạn trai tương lai của tôi, ngài thiếu nợ tôi đêm hôm đó, tôi cứ giữ lại trước, đợi đến thời điểm danh chính ngôn thuận lại đến tìm ngài đòi lại."

Bàn tay trắng nõn của cô đẩy tay hắn ra, xoay người chạy về phía cầu thang, quay đầu nở nụ cười xinh đẹp với hắn, "Đừng giữ tôi lại nha, bằng không tôi sẽ cho là ngài si mê tôi đó."

Cô nhẹ nhàng như chú bướm tung tăng chạy xuống cầu thang.

Mạc Bắc Đình híp mắt lại.

Nếu như đây là dục cầm cố túng, không thể không nói, cô dùng cực kì tốt.

Lòng hiếu kỳ của hắn cùng ham muốn phân thắng bại đều bị cô gợi lên.

......

Khúc Yên vui vẻ rời khỏi phủ đốc quân, không để ý đằng sau có người theo dõi hay không, gọi một chiếc xe kéo trở về căn nhà ở đường Hoài.

Sắc trời đã tối, cô đến trước cửa thì xuống xe, cầm chìa khoá mở khóa vào nhà.

Tuy cô có thuê một bác gái quét dọn nhưng không để bác ở chỗ này, cho nên cả tòa nhà ba tầng chỉ có một mình cô ở, vô cùng yên tĩnh.

Nhưng hôm nay an tĩnh quỷ dị.

Khúc Yên đi qua phòng khách tầng một, bất động thanh sắc thả chậm bước chân.

Trên sàn nhà có dấu chân.

Có người đột nhập vào nhà cô.

Vội vã để lại dấu chân như thế, rõ ràng là không kịp xóa đi, như vậy chỉ có thể là theo dõi cô trở về, thừa dịp cô xuống xe trả tiền để lặng lẽ chuồn vào.

Người của Mạc Bắc Đình sẽ không vụng về như thế.

Xem ra là "kẻ thù" khác nhìn cô không vừa mắt.

Trong tâm Khúc Yên đã có bảy, tám phần chắc chắn, người kia cũng không quá khó đoán.

______________________________
Bình Luận (0)
Comment