Editor: Nhan
Khúc Yên không bật đèn, thời điểm đi đến bên cầu thang, đột nhiên có người từ bên trong lao ra, ghìm chặt cô: “Không được nhúc nhích!”
Khúc Yên khẽ nheo mắt, ngữ điệu nhàn nhã bình thản: “Muốn cướp tiền hay là cướp sắc?”
Người kia giữ chặt cô từ sau lưng, kề dao trên cổ cô, lưỡi dao đi lên, dán sát vào mặt.
Hắn hung tợn nói: “Thành thật một chút! Đem tất cả những gì đáng giá ra đây thì tao tha cho mày một cái mạng.”
“Sao tôi nghe lại không thấy đáng tin thế?” Khúc Yên còn chưa dứt lời, cổ tay xoay tròn, trong chốc lát liền thoát khỏi người kia.
Động tác của cô rất nhanh, trở tay bắt lấy cánh tay đối phương, đột nhiên kéo một cái, rắc một tiếng bẻ gãy cánh tay kia.
Tiếp đó cô nâng chân lên thoải mái mà đá vào sau lưng hắn.
Người kia kêu thảm, lăn trên mặt đất.
Khúc Yên không khỏi lắc đầu: “Sợ đau như thế mà còn không biết xấu hổ đi ra ngoài hành hung người khác. Tôi còn chưa giẫm nát lục phủ ngũ tạng cơ mà.”
Cô nói xong nhấc chân giẫm xuống ngực người kia.
Người kia phốc một tiếng, khạc ra một ngụm máu.
“Thế này mới là đau, biết không?” Khúc Yên như đang dạy dỗ bạn bè, hướng dẫn từng bước, “Vừa rồi anh không nên nói nhảm nhiều như vậy, trực tiếp vạch một nhát trên mặt tôi, thế mới không phụ lòng người ủy thác.”
Cô suy đoán như vậy là bởi vì căn bản cướp cũng không cần cầm đao đè lên mặt cô.
Còn may cô vừa vào nhà đã phát hiện không thích hợp liền nuốt đại lực hoàn của hệ thống.
Cho nên một cái giẫm này như tảng đá lớn rất nặng.
“Anh, anh hùng tha mạng......” Người kia hoảng sợ thở phì phò, “Là tôi có mắt như mù, không biết anh hùng thân thủ bất phàm...... Anh hùng tha cho tôi!”
Khúc Yên khinh thường nhìn hắn.
Người này dáng dấp cao to, nhìn bưu hãn, nhưng trong đó lại có gì đó quá trung lập.
Tìm một người thế này đến hành hung cô, có thể thấy được chủ mưu cũng không có "kinh nghiệm" gì, đoán chừng là đi chợ đen tùy ý chọn một người.
“Tôi cũng không phải anh hùng.” Khúc Yên không nhanh không chậm mở miệng, “Con người tôi không yêu thích cái gì, chỉ thích bóp nát xương tay của người khác, hoặc giẫm nát xương ngực người khác. Anh có muốn thử cảm giác bị đạp gãy xương bánh chè không? Giòn lắm đó nha ~”
Toàn thân người kia run rẩy, lời này nếu nghe được vài phút trước, hắn chỉ có thể cười ha ha.
Một cô gái gầy yếu thì có thể có sức lực gì?
Nhưng bây giờ...... Hắn cảm giác xương sườn đã bị đạp vỡ!
Đây là lực lượng đáng sợ gì vậy!
“Không không không, tôi không muốn thử...... Tiểu thư tha mạng!”
“Tha cho anh một mạng cũng không phải không thể.” Khúc Yên nghiền mũi chân một cái, không ngoài dự liệu thấy đối phương đau đến run lẩy bẩy, mới thả nhẹ chút, chậm rì rì nói, “Bây giờ tôi hỏi một vấn đề, anh thành thật trả lời. Nếu như không phối hợp, tôi liền nghiền nát từng khúc xương.”
“Ngài hỏi...... Ngài hỏi đi......” Người kia chỉ muốn khóc ròng, sao hắn xui xẻo như vậy, nhận một việc ở chợ đen, cho là dễ dàng có thể hoàn thành, không nghĩ tới lại bước vào Quỷ Môn quan.
“Vấn đề thứ nhất, ai cho anh tiền để anh lẻn vào nhà tôi.” Khúc Yên cong môi cười yếu ớt, nụ cười ôn nhu, “Dám nói láo, tôi giẫm nát xương vai đó nha.”
“Không dám, không dám...... tôi không thấy mặt của người kia, chỉ biết là một cô gái, đã che mặt.”
“A? Chắc là thấy mắt đúng không, có phải mắt phượng không?” Khúc Yên cố ý cung cấp một tin giả.
______________________________