Editor: Nhan
“Không phải, là một đôi mắt to.” Người kia không dám nói bừa, thành thật trả lời.
“Cô ta muốn anh làm gì tôi?” Khúc Yên tiếp tục hỏi.
“Muốn tôi rạch mặt của ngài, lại, lại......” Hắn sợ không dám nói nhưng lại cảm nhận được khí lực dưới chân Khúc Yên tăng thêm, lập tức nói ra, “Cô ta muốn tôi hủy mặt rồi cưỡng gian!”
“Chậc, thật độc ác.” Khúc Yên buông chân ra, miễn cưỡng nói, “Cút đi.”
Người kia vui đến phát khóc: “Cảm tạ nữ anh hùng thủ đã hạ thủ lưu tình...... Cảm tạ nữ anh hùng thủ hạ thủ lưu tình......”
Hắn nhịn đau đứng lên, lảo đảo chạy đi, dường như đằng sau có nữ quỷ đang đuổi theo.
Khúc Yên giãn cơ mặt, đáy mắt thoáng qua hàn ý.
Cô tới thế giới này không lâu, không có địch nhân nào, mà nguyên chủ là một cô gái nhà quê chất phác thì càng không có khả năng có kẻ thù ở Thượng Hải.
Có ác ý với cô lớn như thế cũng chỉ có thể là một người -- Kỷ Hàn Yên.
Dù sao, Kỷ Hàn Yên cũng không phải lần đầu làm chuyện xấu.
Trước kia Kỷ Noãn Noãn xảy ra chuyện, Kỷ Hàn Yên cũng là một " công thần ".
*
Khúc Yên không vội tìm Kỷ Hàn Yên tính sổ.
Chuyện đả thương người chưa thành thì dù nói ra ngoài cũng không có tác dụng gì.
Không vội, cô là một thợ săn có kiên nhẫn. Kỷ Hàn Yên trốn không thoát.
Trong nhà thoải mái mấy ngày, Khúc Yên khôi phục cách ăn mặc của nguyên chủ, mặc váy vải thô, bện bím tóc thật dày với mái cắt bằng ngang trán, còn trang điểm khiến da trở về màu sắc ban đầu.
Da cô hiện tại đã tương đối trắng, cần cải trang một chút mới có thể khôi phục thành bộ dáng nguyên chủ lúc ban đầu.
Cô không ra ngoài bằng cửa chính mà chui xuống lối đi ngầm dưới lòng đất, chuồn đi từ cửa ra bí mật.
Trước đây cô thuê căn nhà đắt đỏ này là do nhìn trúng tầng hầm của nó. Mặc dù lối đi rất ngắn nhưng lại thông đến hẻm nhỏ cách đó không xa, đủ để cô cắt đuôi người của Mạc Bắc Đình.
Khúc Yên đi tới Lan Viên Công quán.
Đã nhiều ngày như vậy, cô cũng nên tới lấy lại sản nghiệp thuộc về cô rồi.
“Chị Hàn Yên, chị cũng đừng tức giận, anh trai em không muốn đuổi chị đi, chỉ là......” Ngoài cửa chính của Lan Viên Công quán, Mạc Thanh Đại đang an ủi Kỷ Hàn Yên.
Hôm nay cô ấy tới giúp Kỷ Hàn Yên thu dọn đồ đạc.
Chị Hàn Yên có rất nhiều đồ linh linh, mỗi ngày tới chuyển đi một ít, dường như không tình nguyện dọn đi hoàn toàn.
Khúc Yên nhìn từ xa, không nhanh không chậm đi qua, mở miệng lên tiếng chào: “Thanh Đại.”
“A? Trùng hợp như vậy......” Mạc Thanh Đại sửng sốt một chút, “Đã lâu không gặp a.”
Đây không phải vị hôn thê cũ của anh trai cô sao?
Mấy ngày nay không biết cô đi đâu, cũng chưa từng đến nhận Lan Viên Công quán.
“Ừ, thật khéo.” Khúc Yên mỉm cười.
Sao lại đã lâu không gặp, không phải mới gặp mấy ngày trước sao.
“Cô tới nhận nhà sao?” Mạc Thanh Đại nhanh mồm nhanh miệng, có chút thông cảm với cô, nhân tiện nói, “Cô yên tâm đi, anh trai tôi đã nói thì nhất định sẽ làm, chị Hàn Yên đã dọn đi rồi, chị ấy chỉ về cầm chút đồ chưa chuyển đi hết.”
“Đây chính là chị Hàn Yên mà cô hay nhắc đến?” Khúc Yên đưa mắt nhìn Kỷ Hàn Yên, làm như lần đầu nhìn thấy, khách khí nói, “Nghe nói là họ Kỷ, chào Kỷ tiểu thư.”
Kỷ Hàn Yên dò xét cô một cái, che miệng cười cười: “Chào cô, Khúc tiểu thư. Tôi cũng đã nghe nói về cô. Anh Bắc Đình muốn giải trừ hôn ước rất lâu rồi, cuối cùng hắn cũng làm được, chỉ đáng thương cho Khúc tiểu thư, bị phủ đốc quân từ hôn, sau này e rằng khó tìm thông gia.”
Ánh mắt cô ta khinh miệt, quét Khúc Yên từ đầu đến chân.
Thật xấu.
Vậy mà lại đi một đôi giày thêu đỏ chót làm người khác buồn cười.
Cô gái nhà quê đen như cục than này lại chiếm vị trí vị hôn thê của anh Bắc Đình mười mấy năm, quá lợi cho cô rồi.
Bây giờ từ hôn nhưng vẫn cướp Lan Viên Công quán của cô ta, quá đáng giận.
______________________________