Editor: Nhan
“Tôi......” Kỷ Hàn Yên quay đầu nhìn chung quanh một chút, Kỷ Noãn Noãn bên cạnh không nói lời nào, Mạc Thanh Đại cũng không có ý muốn giúp cô ta, còn có cô gái nông thôn cách đó không xa kia dường như đang cười trào phúng.
Kỷ Hàn Yên không xuống đài được, mặt đỏ bừng lên, nước mắt ào ạt đổ xuống, dậm chân xoay người chạy, “Mấy người đều bắt nạt người khác!”
“Cô chạy cũng không sao, tôi sẽ giúp cô ném toàn bộ đồ đạc đi.” Mạc Nam Thần ở phía sau bổ sung thêm một câu.
Kỷ Hàn Yên dừng bước, tức đến sắp ngất.
Quá đáng!
Vì sao anh hai Mạc lại muốn giúp con nhỏ nhà quê kia!
Vì sao chị ruột của cô ta cũng không chịu mở miệng giúp!
Toàn bộ thế giới đều ở đây bắt nạt cô ta!
“Yên Yên, em nghe lời đi, trả lại những gì đã thuộc về em ấy.” Kỷ Noãn Noãn tiến lên, lại chém một đao.
Kỷ Hàn Yên cảm giác toàn thân đều là lỗ do những người này đâm.
Rất đáng hận!
Cô ta sẽ nhớ kỹ!
Khúc Yên nhàn nhã nhìn. Làm người a, vẫn nên thiện lương một chút. Bây giờ mới chỉ là món khai vị, cô còn chưa chính thức động thủ.
“Chuyện cô nhờ, tôi xong rồi.” Mạc Nam Thần đi về, nói với Khúc Yên, “Bây giờ có thể nói cho tôi biết không?”
Khúc Yên chưa kịp trả lời, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn đi vào cửa lớn Lan Viên Công quán.
Là Mạc Bắc Đình.
“Mọi người đều ở đây?” Mạc Bắc Đình nhìn thấy nhiều người như vậy, cũng có chút ngoài ý muốn.
Hắn làm việc ở gần đây, nhìn thấy xe Nam Thần dừng lại liền đến xem có phải hắn lại gây họa không, không nghĩ tới lại náo nhiệt như vậy.
“Anh cả, anh biết không, cô ta biết......”
Mạc Nam Thần vừa mở miệng, Khúc Yên liền chặn lời hắn: “Đốc quân, ngài tới vừa đúng lúc.”
Cô đi nhanh tới, nói với Mạc Bắc Đình, “Lan Viên Công quán thuộc về tôi, đúng không?”
Mạc Bắc Đình liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt gật đầu: “Tôi chắc chắn.”
“Tôi nghe nói phải đi sở hành chính xử lý thủ tục gì đó mới xem như chân chính thuộc về tôi.” Khúc Yên nói, “Chọn ngày không bằng đụng ngày, bây giờ đốc quân có rảnh không, chúng ta đi một chuyến?”
“Có thể.” Thái độ Mạc Bắc Đình xa cách, lãnh đạm nói, “Chuyện này nên chấm dứt.”
Hai người đi ra ngoài, Mạc Nam Thần đuổi theo, dưới tình thế cấp bách bắt được tay Khúc Yên: “Cô còn chưa nói cho tôi biết địa chỉ!”
Khúc Yên ngoái nhìn, mỉm cười: “Ngài đưa tai lại đây.”
Mạc Nam Thần sát tai lại gần: “Cô mau nói đi.”
Khúc Yên dùng âm lượng chỉ có hắn có thể nghe được, nói: “Số 58 đường Hoài.”
Mắt Mạc Nam Thần sáng lên: “Được, tôi biết rồi!”
Khúc Yên cong môi mỉm cười.
Tính tình Mạc nhị thiếu cùng Mạc Thanh Đại rất giống nhau, không có tâm tư gì, dễ dàng tin tưởng người khác.
Nhưng cô cũng không lừa hắn, căn nhà cô đang thuê đúng là số 58 đường Hoài.
......
Khúc Yên lên xe Mạc Bắc Đình, đi đến sở hành chính.
Dọc theo đường đi, Mạc Bắc Đình không nhìn cô lấy một cái, lạnh nhạt như trước.
Đến trong sở, hai người xuống xe, luật sư giải quyết việc chung, rất nhanh liền làm thủ tục thỏa đáng.
Sau khi kết thúc, Mạc Bắc Đình đứng dậy rời đi.
Khúc Yên đi theo phía sau hắn ra ngoài sở, không biết bên ngoài đã mưa to từ khi nào.
Mạc Bắc Đình nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn duy trì phong độ thân sĩ, mở miệng nói: “Cô ở đâu? Tôi đưa cô đi một đoạn.”
Khúc Yên đứng dưới mái hiên, lắc đầu: “Đốc quân bận nhiều việc, không cần tiễn tôi.”
Trời mưa rất lớn, hạt mưa bị gió thổi bay vào, váy Khúc Yên ẩm ướt.
Cô cúi đầu lau.
Mạc Bắc Đình trong lúc lơ đãng thoáng nhìn, ánh mắt đột nhiên ngưng lại --
Bên cổ cô có một vết đỏ.
Rất giống...... Dấu vết mấy ngày trước hắn lưu lại bên cổ người nào đó.
Mạc Bắc Đình kinh ngạc, hắn ảo giác sao? Một vết đỏ thôi, ai cũng có thể tự cào ra thì thể hiện cái gì?
______________________________