Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 179

Editor: Nhan

Nhưng xưa nay hắn đều cẩn thận, lòng nghi ngờ không xua đi được.

Hắn chậm rãi đi đến bên người cô, kéo gần khoảng cách.

Lúc trước trên xe, hắn cũng không muốn ở quá gần cô nên đã duy trì khoảng cách xa nhất. Lúc này đứng gần như vậy, hắn cúi đầu liền có thể cảm nhận được hương thơm trên người cô.

"A?" Khúc Yên phát hiện hắn đứng gần như vậy, cánh tay hai người cũng chạm vào nhau, tò mò hỏi, "Đốc quân cũng muốn tránh mưa sao? Bên kia còn chỗ trống."

Cô chỉ chỉ một bên khác dưới mái hiên.

Mạc Bắc Đình không dịch chuyển, ngược lại càng sát vào người cô, như không có việc gì nói: "Vị trí này thoáng."

Thật vừa đúng lúc, tài xế bung dù chạy tới, cung kính nói: "Đốc quân, thuộc hạ đến đón ngài lên xe."

Cây dù chuyển qua đỉnh đầu Mạc Bắc Đình.

Khúc Yên phất phất tay: "Hẹn gặp lại đốc quân."

Mạc Bắc Đình híp mắt, ngữ khí thản nhiên nói: "Quên nói cho cô, sáng nay tôi nhận được tin tức, cha cô tới Thượng Hải, có thể sắp đến nội thành."

"A?" Khúc Yên giật mình, "Cha tôi tới Thượng Hải làm gì?"

"Trước đó vài ngày, tôi phái người đi thôn Khúc gia báo cho cha mẹ cô chuyện từ hôn. Có lẽ là tới tìm cô."

"A......"

Cũng hợp lý.

Cha mẹ Khúc mặc dù là nông dân trung thực nhưng vẫn thương con gái.

Khúc Yên vốn nghĩ khi nào xong chuyện sẽ đưa cha mẹ Khúc vào Lan Viên Công quán hưởng phúc, xem ra còn chưa đủ chu toàn.

"Theo tôi đoán, cha cô sẽ tới phủ đốc quân tìm cô." Mạc Bắc Đình bất động thanh sắc nói, "Tốt nhất là cô đi theo tôi cùng trở về phủ đốc quân."

"Được." Khúc Yên cũng đoán cha Khúc sẽ đến phủ đốc quân.

Dù sao cô thuê người đưa tin về thôn Khúc gia, chỉ nói với cha mẹ là cô ở Thượng Hải sống rất tốt, xử lý xong chuyện sang tên nhà ở rồi trở về, chưa nói địa chỉ cụ thể.

*

Trở lại phủ đốc quân, không thấy cha Khúc, Mạc Bắc Đình phái người đi thăm dò.

Khúc Yên ngồi ở trên ghế trong phòng khách, chờ đợi.

Người hầu bưng trà và điểm tâm lên rồi yên lặng lui xuống.

"Đói bụng thì có thể ăn chút điểm tâm." Mạc Bắc Đình đi lên lầu qua thư phòng rồi chậm rãi đi xuống, thanh đạm nói.

"Cảm tạ đốc quân." Khúc Yên khách khí trả lời.

Mạc Bắc Đình đi đến chiếc ghế bên cạnh cô, đột nhiên ken két hai tiếng, lấy còng tay còng cô lại trên song gỗ trên ghế.

"Hửm?" Khúc Yên nhíu mày.

Làm gì vậy?

Nghiện thẩm vấn rồi sao?

"Không cần sợ, tôi chỉ muốn xác nhận một chuyện." Thanh âm Mạc Bắc Đình trầm thấp.

Hắn lấy ra một bình thuốc từ trong túi, đổ xuống miếng gạc, "Tôi vốn không hoài nghi về phương diện này, nhưng xem ra tôi đã sơ sót rồi."

Khúc Yên nhìn động tác hắn, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Ai nha, sao lại thông minh như vậy.

"Đây là thuốc đặc thù, xoa ở trên mặt sẽ có chút đau, nhưng mà cô không cần lo lắng, không hại da, để một lát là được." Mạc Bắc Đình kiên nhẫn khác thường, lại giải thích cho cô.

"Nếu như tôi nói không muốn, ngài sẽ nghe tôi sao?" Khúc Yên bất đắc dĩ.

"Không." Mạc Bắc Đình ôn hòa trả lời cô.

"Vậy ngài mất cơ hội rồi."

"Cơ hội gì?"

"Cơ hội làm bạn trai tôi." Khúc Yên cong mắt nở nụ cười, "Không phải chúng ta đã đánh cược, nếu trong vòng một tháng ngài không tra ra thân phận của tôi thì sẽ phải làm bạn trai của tôi sao?"

Cô đây là không đánh đã khai.

Mắt Mạc Bắc Đình tối sầm lại, ngưng mắt nhìn chằm chằm cô, giọng âm u: "Quả thật là cô?"

Khúc Yên chỉ cười, không nói lời nào.

Mạc Bắc Đình giơ tay lên, cầm băng gạc ngâm thuốc đặc thù áp lên trên mặt cô, chậm rãi lau.

______________________________
Bình Luận (0)
Comment