Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 184

Editor: Nhan

Mạc Bắc Đình hơi nhíu mày, không nói ngay.

Cha Khúc nói tiếp: “Yên Yên để người ta đưa tin về thôn Khúc gia, nói bị phủ đốc quân từ hôn. Đốc quân cũng phái người tới giải thích, vậy con gái tôi liền không thể ở lại chỗ này nữa.”

Cha Khúc mặc dù là một nông dân làm ruộng lương thiện nhưng cũng có cốt khí của hắn.

Vốn cho rằng phủ đốc quân đón con gái đến Thượng Hải là dự định tìm hiểu con bé nhiều hơn. Người trong thành đều xem trọng tình cảm nên hắn mới đồng ý để Yên Yên tới.

Nào nghĩ tới Yên Yên vừa đến Thượng Hải liền bị từ hôn.

“Yên Yên, con đừng buồn, ba ở đây, chúng ta về nhà.” Cha Khúc giữ chặt con gái, muốn đi ra ngoài.

“Bác trai, chờ một chút.” Mạc Bắc Đình bỗng nhiên mở miệng, “Giữa tôi và con gái bác còn có chút chuyện chưa nói rõ ràng.”

Cha Khúc nghi ngờ nói: “Hôn ước cũng giải trừ rồi, còn có chuyện gì nữa?”

Ánh mắt Mạc Bắc Đình rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Khúc Yên.

Dáng dấp của cô hẳn là rất ưa nhìn, chỉ là ở nông thôn làm việc nên bị đen đi, lại bị quần áo và kiểu tóc che giấu mỹ mạo.

Lần đầu tiên hắn gặp cô, gần như không nhìn thẳng vào cô, không thèm để ý chút nào, cho nên cô trông như thế nào, hắn căn bản không chú ý...

Mà bây giờ......

“Đốc quân nhìn tôi làm gì?” Khúc Yên bị hắn nhìn chằm chằm nửa ngày, dứt khoát lên tiếng nói, “Thủ tục Lan Viên Công quán đã xong xuôi, tôi và đốc quân đã thanh toán xong, tôi muốn theo cha tôi về nhà.”

“Không phải giữa chúng ta còn có ước hẹn sao?” Ánh mắt Mạc Bắc Đình thâm thúy, ý vị khó đoán, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Cùng ngài đánh cược, là ai?” Khúc Yên hỏi.

Mạc Bắc Đình mấp máy môi mỏng, trầm giọng nói: “Tôi đang tìm đáp án. Cho nên cô nhất định phải ở lại.”

“Ngài tìm đáp án thì liên quan gì tới tôi?” Khúc Yên còn lâu mới theo hắn, kéo tay cha Khúc, thong dong đi ra ngoài.

Phía sau cô, Mạc Bắc Đình vung tay lên.

Bên ngoài đình viện, một loạt binh sĩ lập tức lao ra, nghiêm chỉnh ngăn cản hai người.

Cha Khúc chưa từng thấy loại tình huống này, giật mình kêu lên, hốt hoảng bảo vệ con gái, lớn tiếng nói: “Các ngươi muốn làm gì!”

Khúc Yên ấm giọng trấn an: “Cha, cha không cần sợ, đốc quân sẽ không làm hại chúng ta.”

Cô quay người, khuôn mặt nhỏ xinh xắn chợt lạnh lẽo, hướng về phía Mạc Bắc Đình nói, “Đốc quân, ngài hù dọa ba tôi rồi.”

Mạc Bắc Đình đi lên phía trước, nói với cha Khúc: “Bác trai, bác không cần hoảng, tôi chỉ muốn giữ hai người lại phủ đốc quân làm khách mà thôi. Tôi và Khúc Yên vốn có hôn ước, lần này giải trừ hôn ước vội vàng, có thể có chút hiểu lầm trong đó, còn cần nói chuyện thêm.”

Cha Khúc nghe không hiểu những thứ này, trực tiếp hỏi: “Hiểu lầm gì? Hôn ước cũng giải trừ, chẳng lẽ đốc quân còn muốn cưới con gái tôi?”

Mạc Bắc Đình dừng lại.

Ánh mắt hắn chuyển qua trên mặt Khúc Yên, trong lòng lại thoáng qua một ý niệm hoang đường -- nếu như cô chính là Mạc Yên Yên, cưới cô cũng không phải không thể.

“Đốc quân, tại sao ngài không nói chuyện?” Cha Khúc không rõ trong lòng hắn muốn gì, cũng chỉ nói lời thật lòng, “Con gái tôi bị đốc quân từ hôn đã rất khó chịu, tôi mang nó về chắc chắn sẽ bị người trong thôn chê cười. Nhưng may mà Lý Ngưu là hàng xóm của chúng tôi, cùng lớn lên với Yên Yên, nó nói nó nguyện ý cưới Yên Yên.”

Mắt Mạc Bắc Đình tối sầm lại.

Vừa mới từ hôn, cô đã muốn thành thân?

Khúc Yên quan sát sắc mặt Mạc Bắc Đình, má hiện lên lúm đồng tiền nho nhỏ, cố ý quay đầu hỏi cha mình: “Cha, cha và anh Lý Ngưu bàn xong rồi sao? Anh ấy thật sự muốn cưới con sao? Anh ấy không chê con bị người ta từ hôn sao?”

“Đứa nhỏ ngốc này, nếu nó dám ghét bỏ con, cha liền đánh nó.” Cha Khúc cười ha hả nói, “Đứa bé kia vẫn luôn thích con, nếu không phải trước đó con có hôn ước, chúng ta đã sớm kết thông gia với Lý gia. Lần này trở về, cha lập tức xử lý hôn lễ, sính lễ của Lý gia cũng đã chuẩn bị xong.”

“Nhanh như vậy?” Khúc Yên cong mắt mỉm cười, “Vậy cũng không tệ, tránh bị người ta nói xấu.”

Cô hất cằm lên, chỉ vào một hàng binh sĩ kia, “Tất cả tránh ra, tôi muốn về nhà. Các ngươi dựa vào cái gì ngăn cản tôi?”

Các binh sĩ cùng nhau nhìn về phía Mạc Bắc Đình, chờ đợi chỉ thị.
Bình Luận (0)
Comment