Editor: Nhan
Mạc Bắc Đình cất bước đi về phía Khúc Yên: “Cô thật sự muốn đi?”
Khúc Yên cong môi: “Không thì sao?”
Mạc Bắc Đình trầm giọng nói: “Ở lại đi.”
Khúc Yên hỏi: “Tôi lấy thân phận gì ở lại? Con gái không thể tùy tiện ngủ lại nhà nam nhân xa lạ.”
Mạc Bắc Đình tĩnh mịch, có cảm giác nghẹn trong tim.
Loại cảm giác này tới rất khó hiểu, hắn quyết định bỏ qua.
Hắn đang chuẩn bị cho binh sĩ lùi lại để Khúc Yên cùng cha Khúc rời đi, bỗng nhiên có một người hầu từ bên ngoài chạy vào, bẩm báo: “Đốc quân, ngoài cửa lớn có một người đàn ông tự xưng là Lý Ngưu, nói muốn tìm cha con họ Khúc.”
Sắc mặt Mạc Bắc Đình càng đen hơn.
Khúc Yên lại cười nói: “Đốc quân cũng đừng ngăn cản tôi nữa, tôi muốn đi gặp chồng tương lai.”
Cô vẫy những binh sĩ ngăn trở phía trước.
Binh sĩ thấy Mạc Bắc Đình không phản đối liền để cô qua.
Khúc Yên cùng cha Khúc đi ra cửa lớn phủ đốc quân.
Nam nhân trẻ tuổi mặc quần áo chất phác đang đứng ngoài cửa sắt lớn khắc hoa văn tinh xảo, nóng nảy chờ đợi.
“Anh Ngưu?” Khúc Yên giơ tay quơ quơ trên không trung.
“Yên Yên!” Lý Ngưu trông thấy cô, ngạc nhiên hô to, “Cuối cùng anh cũng có thể gặp em! Em còn khỏe chứ?”
Khúc Yên đi ra cửa, mỉm cười nói với hắn: “Em rất khỏe. Sao anh cũng tới Thượng Hải?”
Khuôn mặt tuấn tú của Lý Ngưu lộ ra một tia thẹn thùng, ngượng ngùng nói: “Anh nghe bác Khúc nói em bị đốc quân từ hôn. Anh sợ một mình em ở Thượng Hải không tốt, vài ngày trước chạy đến Thượng Hải, nhưng anh không biết em ở đâu, không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày tới phủ đốc quân chờ. Vừa rồi anh ở đối diện trông thấy một người rất giống bác Khúc đi vào phủ nên mới dám đánh bạo tới hỏi một chút.”
Kỳ thực hắn không nói mấy ngày nay mỗi ngày hắn đều bị người phủ đốc quân đuổi đi.
Người ta thấy hắn cả ngày ngồi đối diện phủ đốc quân, còn tưởng rằng hắn là gián điệp, suýt chút nữa bắt hắn lại.
Nhưng những thứ này cũng không quan trọng, tìm được Yên Yên là tốt rồi.
“Khổ cho anh rồi.” Khúc Yên thật tâm nói cảm ơn, “Anh Ngưu, anh thật tốt.”
“Em đừng khách khí với anh như vậy.” Mặc dù Lý Ngưu quen việc nhà nông nhưng đã từng đi học, cũng hiểu vài cách ứng xử, không vội hỏi chuyện hôn sự, “Anh thấy em không có việc gì là yên tâm rồi.”
“Cha, anh Ngưu, con thấy sắc trời không còn sớm, sợ là chúng ta không kịp mua vé xe lửa. Đêm nay đến nhà con thuê nghỉ một đêm đi, ngày mai chúng ta lại bàn chuyện trở về thôn.”
Khúc Yên hoàn toàn không để ý Mạc Bắc Đình cách đó mấy bước, đưa cha Khúc cùng Lý Ngưu xách theo hành lý ra gọi xe kéo.
Mạc Bắc Đình nhìn nhưng không đuổi theo.
Phía sau hắn, một phó tướng thấy sắc mặt hắn âm trầm, hình như có vẻ tức giận, cơ trí hỏi: “Đốc quân, có cần phái người đi cùng không?”
Mạc Bắc Đình lạnh lẽo, môi mỏng hé mở, nói: “Có!”
“Vâng!”
Phó tướng lập tức phái người đi cùng Khúc Yên.
Mạc Nam Thần vẫn chưa hết bàng hoàng đi ra, nhìn anh cả hắn, nghi ngờ hỏi: “Anh, em gái của Khúc Yên đi rồi? Vừa rồi hai người nói chuyện hôn ước gì thế, xong còn từ hôn, chuyện gì xảy ra vậy?”
Mạc Bắc Đình không vui nhíu mày, liếc hắn một cái: “Em tỉnh táo một chút. Khúc Yên chính là Khúc Yên, cô ấy không phải em gái của Khúc Yên.”
Mạc Nam Thần khó hiểu: “Vậy sao cô ấy trắng lên nhiều như vậy?”
Mạc Bắc Đình lời ít ý nhiều: “Cải trang.”
Mạc Nam Thần lại càng không hiểu: “Tại sao cô ấy muốn cải trang?”
Mạc Bắc Đình mím môi.
Cái này cũng là chỗ hắn nghĩ không ra.
Tại sao cô muốn cải trang?
Tại sao muốn giả trang thành Mạc Yên Yên để tới gần hắn?
Chẳng lẽ là không cam lòng, muốn trả thù hắn vì chuyện từ hôn?