Editor: Nhan
“Anh, anh nói xem, tại sao Yên Yên muốn giết em?” Mạc Nam Thần nhất thời không hiểu, “Lúc trước cô ấy giải độc cho em, là ân nhân của em, vì sao lại vô duyên vô cớ nổ súng với em?”
“Em đang nói nữ nhân bị anh bắn chết kia?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ còn có thể có người khác sao?”
Mạc Bắc Đình nhìn hắn u mê, gần như muốn thở dài, trầm giọng nói: “Nữ nhân kia không phải Mạc Yên Yên, chỉ là giả thôi. Cô ta giấu súng vào phủ đốc quân, đương nhiên là lòng dạ khó lường, ý đồ bất chính.”
“Cô ấy không phải Mạc Yên Yên? Vậy......” Mạc Nam Thần ngây dại.
Hôm nay " Yên " đầy trong đầu hắn, nào là Hàn Yên, Khúc Yên...... Bây giờ còn có một Mạc Yên Yên giả!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Khúc Yên mới là Mạc Yên Yên.” Đến lúc này trong lòng Mạc Bắc Đình đã có phán đoán.
Hắn hành quân đánh trận nhiều năm như vậy, không chỉ dựa vào trí tuệ mà còn có trực giác.
Trên chiến trường, phán đoán sai lầm trong nháy mắt cũng đủ để mất đi tính mạng.
Nhiều khi trực giác chuẩn xác hơn so với lý trí.
Tư thế ngữ điệu vừa rồi của Khúc Yên, thậm chí lúc cong môi cười cũng giống Mạc Yên Yên trong ấn tượng của hắn như đúc.
Hơn nữa, cô đang dục cầm cố túng.
Hoặc là phải nói, cô vẫn luôn dục cầm cố túng với hắn.
“Anh? Có phải anh bị choáng không?” Mạc Nam Thần bất khả tư nghị nói, “Khúc Yên sao có thể là Mạc Yên Yên? Dáng dấp hai người căn bản không giống nhau!”
“Cải trang.” Mạc Bắc Đình chỉ phun ra hai chữ.
Hắn không tiếp tục để ý em trai ngốc đang kinh ngạc tại chỗ, quay người vào phủ.
*
Khúc Yên đưa cha Khúc cùng Lý Ngưu trở lại căn nhà ở đường Hoài.
Cha Khúc vừa bước vào căn nhà sang trọng liền trợn mắt hốc mồm, khiếp sợ hỏi: “Yên Yên, nhà này thuê một tháng cần bao nhiêu tiền? Con lấy nhiều tiền như vậy ở đâu?”
Khúc Yên thuận miệng nói bừa: “Đốc quân cho tiền bồi thường.”
Đợi cô bán Lan Viên Công quán, khoản tiền kia mới gọi lớn.
Cô sẽ cho cha mẹ Khúc toàn bộ.
“A......” Cha Khúc cảm giác trong lòng thoải mái hơn một chút, cũng không phải tham tiền, chỉ là quá thương con gái.
“Cha, cha vào phòng bếp xem có gì ăn không, cha muốn làm gì thì cứ làm. Nhà thuê rồi thì chính là nhà mình, không cần câu nệ.”
Khúc Yên nói xong, nhìn về phía Lý Ngưu, nói, “Anh Ngưu, anh theo em lên tầng một chút, em có chuyện muốn nói với anh.”
Lý Ngưu cũng là lần đầu đi vào căn nhà sang trọng và lớn như vậy, chân tay có chút lóng ngóng, gật đầu nói: “Được.”
Khúc Yên dẫn hắn lên phòng ngủ tầng hai, đóng cửa lại.
Có vài chuyện chỉ thích hợp bàn riêng, tạm thời không thể cho cha Khúc biết, để ông ấy khỏi lo lắng.
Hai người đứng trong phòng, mặt Lý Ngưu đỏ lên, cúi đầu hỏi: “Yên Yên, em muốn nói gì với anh?”
“Anh Ngưu, em vẫn nhớ, hồi nhỏ em rơi xuống sông, là anh cứu em.”
Khúc Yên thấy bên trong tài liệu liên quan đến nguyên chủ.
Cô nhẹ nhàng nói, “Em rất biết ơn anh, cũng rất kính nể cách làm người của anh. Nhưng mà......”
Nguyên chủ cũng chưa từng thích Lý Ngưu, chỉ coi hắn như anh trai mà thôi.
Ở kiếp trước, cuối cùng nguyên chủ buồn bực sầu não mà chết, không kết hôn.
Mà Lý Ngưu, cả một đời không cưới vợ, là một kẻ si tình.
Khúc Yên cũng có chút lòng từ bi với người thiện lương thâm tình như vậy, không muốn hắn lại dẫm lên vết xe đổ một lần nữa.
“Anh Ngưu, thật ra em đã có người trong lòng rồi, anh đừng đợi em nữa.” Khúc Yên lựa chọn trực tiếp " khai đao ", có lẽ sẽ làm hắn đau, nhưng còn tốt hơn nhiều so với việc để hắn đau khổ ôm hy vọng hão huyền mà chờ đợi, “Em biết anh là người rất tốt, nhưng duyên phận không thể miễn cưỡng. Anh buông đoạn tình cảm này ra, nhất định sẽ gặp được cô gái thực sự thuộc về mình.”