Edt: Nhan
“Cô nói năng bậy bạ!” Kỷ Hàn Yên quay đầu hô lên với Mạc Bắc Đình, “Anh Bắc Đình, anh ngàn vạn lần không nên tin cô ta! Cô ta có hành vi lén lút, lúc trước giả trang ca nữ tiếp cận anh, tuyệt đối không phải người tốt lành gì, nói không chừng là nữ đặc vụ nằm vùng!”
“Cắn ngược lại tôi? Không tệ không tệ.” Khúc Yên vỗ tay một cái, biểu thị khen ngợi, “Chỉ là rất đáng tiếc, cô nói những chuyện này, lúc trước đốc quân đại nhân đã sớm hoài nghi tới. Nếu anh ấy không tin tôi, bây giờ tôi còn có thể đứng ở chỗ này sao?”
Khúc Yên đưa mắt, hoạt bát nháy mắt một cái với Mạc Bắc Đình, “Có phải hay không, đốc quân đại nhân?”
Mạc Bắc Đình không trả lời, nhưng lại nhàn nhạt gật đầu.
Kỷ Hàn Yên khiếp sợ mở to mắt: “Anh Bắc Đình, anh ngàn vạn lần không thể tin cô ta! Cô ta là gián điệp, là nữ đặc vụ! Anh suy nghĩ một chút, vì sao một con nhỏ nhà quê biết cải trang, vì sao trăm phương ngàn kế tiếp cận anh? Anh suy nghĩ kĩ một chút đi!”
Mạc Bắc Đình lạnh lùng nheo mắt lại, lạnh giọng nói: “Cô là đang dạy tôi làm việc?”
“Không, không, em không phải ý này......” Kỷ Hàn Yên nóng lòng muốn lấy tín nhiệm của hắn, lấy lòng nói, “Anh Bắc Đình thông minh như vậy, nhất định biết ai là người tốt, ai là người xấu, trong lòng anh chắc chắn đã có đáp án.”
“Không sai, tôi thật sự hiểu rõ trong lòng.” Mạc Bắc Đình đột nhiên giơ tay, lạnh giọng nói, “Dẫn người tới!”
Kỷ Hàn Yên sững sờ.
Chỉ thấy hai binh sĩ áp giải một nam nhân đi lên, một cước đá vào đầu gối gã, “Quỳ xuống!”
Kỷ Hàn Yên vừa nhìn thấy nam nhân kia, mặt lập tức trắng bệch.
Là phụ tá của Cửu gia, bí thư Trần......
Cô ta chính là thương lượng thông qua bí thư Trần cùng Cửu gia.
“Đốc quân! Tha mạng......” Bí thư Trần quỳ xuống đất, phía sau đầu bị binh lính dí súng, bị dọa đến toàn thân run rẩy, “Tôi chỉ làm việc cho Cửu gia, cái gì tôi cũng không biết......”
“Muốn sống, thành thật trả lời vấn đề của tôi.” Mạc Bắc Đình ngồi trên ghế, không cử động, khó nén sát khí lạnh lùng nhuốm máu.
“Tôi trả lời, tôi trả lời......”
“Vụ bắt cóc trên đảo nhỏ, là ai ra chủ ý?” Mạc Bắc Đình hỏi trúng tim đen.
“Là, là......” Bí thư Trần thận trọng ngẩng đầu, liếc nhìn Kỷ Hàn Yên, “Là cô ta...... Là cô ta hiến kế cho Cửu gia, nói có một vị Khúc tiểu thư là người yêu của đốc quân......”
“Ngươi nói dối!” Kỷ Hàn Yên kêu to, “Tôi không có! Tôi căn bản không biết Cửu gia là ai! Người này đang vu hãm tôi!”
“Bí thư Trần, nếu như ngươi không đưa ra chứng cứ, đừng trách tôi mở thêm hai cái lỗ trên đầu ngươi.” Ánh mắt Mạc Bắc Đình lạnh như băng nhìn chằm chằm bí thư Trần, dường như đang nhìn một kẻ hấp hối sắp chết.
Bí thư Trần giật mình một cái, lập tức nói ra hết: “Đốc quân tha mạng! Tôi có chứng cứ! Tôi có!”
Tay hắn run run, lấy ra một tấm ảnh đen trắng từ trong túi, “Đây là chứng cứ Kỷ Hàn Yên cùng Cửu gia gặp mặt, tôi chụp lén......”
Vốn là muốn giữ lại bắt chẹt Kỷ Hàn Yên ngu xuẩn, nhưng bây giờ tính mạng quan trọng hơn.
“Ảnh chụp gì?!” Sắc mặt Kỷ Hàn Yên lại càng trắng hơn.
“Kỷ Hàn Yên, không phải cô nói cô không biết Cửu gia sao?” Khúc Yên cầm tấm hình kia, ném ra trước mặt Kỷ Hàn Yên, “Cô cũng đừng nói người bên trong hình này không phải cô. Chứng cứ vô cùng xác thực, dám làm dám nhận, hiểu không?”
“Tôi......” Kỷ Hàn Yên chết cũng không nhận tội, “Tôi gặp Cửu gia cũng không có ý nghĩa gì? Vô tình gặp gỡ, trò chuyện mấy câu mà thôi.”
“Cô có nhận hay không thật ra không quan trọng.” Khúc Yên nhìn người trong phòng, ánh mắt lướt qua Mạc Bắc Đình, Mạc Nam Thần, Mạc Thanh Đại, Kỷ Noãn Noãn, “Những người thân và bạn bè quan trọng trong cuộc đời cô, từ nay về sau cũng sẽ không tin tưởng cô nữa. Cô ở trong lòng bọn họ, đã bị phán tội.”