Edt: Nhan
Kỷ Hàn Yên chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía đám người.
Quả nhiên, mỗi người đều ngạc nhiên lại khinh bỉ nhìn cô ta, ngay cả chị cô ta cũng thất vọng lắc đầu.
“Dù bọn họ ở trong lòng kết tội tôi thì có làm sao? Tôi vô tội, các người không có chứng cứ!” Kỷ Hàn Yên hung hăng cắn răng, người thân có ích lợi gì? Cô ta không quan tâm!
“Sao cô lại mau quên như vậy?” Khúc Yên không đếm xỉa tới, nhướng mày, “Tôi vừa mới nói tôi có chứng cứ.”
“Vậy cô mau lấy ra đi!” Kỷ Hàn Yên thấy cô vẫn luôn chỉ trổ tài miệng lưỡi nhanh nhạy, chắc chắn cô cũng không có chứng cứ, chính là đang hù dọa cô ta, “Cô ăn nói cho cẩn thận, đuổi cùng giết tận tôi, cô quá ác độc!”
“Tôi ác độc?” Khúc Yên không khỏi chậc một tiếng, “Tôi thật sự ác độc, sợ cô chịu không nổi.”
Cô ở thế giới này không cần quá thiện lương, cứu đủ loại người.
“Đốc quân, người đã đưa đến.”
Bên ngoài thư phòng, binh sĩ bẩm báo.
Đường Hoài cách phủ đốc quân không xa, phó tướng cùng binh sĩ lái xe đến, rất nhanh liền đưa hai chứng nhân mà Khúc Yên nói tới.
Hai người này, một người là phụ nữ trung niên, một người là nam nhân cao to vạm vỡ.
Phụ nữ kia vừa tiến tới, Kỷ Noãn Noãn liền nhận ra, kinh ngạc kêu: “Vú nuôi Dương?”
Người phụ nữ trung niên này là vú nuôi của cô và Yên Yên khi còn bé, ở Kỷ gia rất nhiều năm.
Gần đây cô khôi phục bình thường, Yên Yên nói mấy năm trước vú nuôi Dương đã thôi việc về nhà.
“Đại tiểu thư......”
Vú nuôi Dương nhìn thấy Kỷ Noãn Noãn, bịch một tiếng quỳ xuống, nước mắt tuôn đầy mặt, “Xin lỗi ngài! Là tôi có lỗi với ngài......”
Kỷ Noãn Noãn nhanh chóng bước tới phía trước dìu bà ấy: “Vú nuôi, người có chuyện gì cứ nói, đừng quỳ xuống như vậy, con không nhận nổi.”
“Không, dù tôi quỳ chết ở chỗ này cũng không đủ chuộc tội......” Vú nuôi Dương dập đầu, khóc rống lên nói, “Trước kia tôi không cố ý hại ngài, là Nhị tiểu thư dùng con trai tôi để uy hiếp, bảo tôi dẫn cô đến nhà thờ đó, mới dẫn đến việc ngài bị bọn cướp trói đi......Tôi có nhiều tội như vậy......”
“Cái gì?!” Kỷ Noãn Noãn khó có thể tin, cả kinh nói, “Trước kia tôi xảy ra chuyện không phải ngoài ý muốn sao?”
“Không phải, là Nhị tiểu thư cố ý an bài, gọi bọn cướp tới trói ngài. Nhị tiểu thư nói ngài là người yêu của Mạc đại thiếu gia, bảo bọn cướp lợi dụng ngài để uy hiếp Mạc đại thiếu gia.” " Mạc đại thiếu gia " trong miệng vú nuôi Dương chính là đốc quân Mạc Bắc Đình.
Kỷ Noãn Noãn cực kỳ ngạc nhiên, quay đầu, sững sờ nhìn về phía em gái Kỷ Hàn Yên.
Sắc mặt Kỷ Hàn Yên trắng bệch, môi có chút run, trong lúc nhất thời hoàn toàn không nghĩ ra nên cãi lại như thế nào.
Kỷ Noãn Noãn thấy cô ta như thế, chỉ cảm thấy như có sấm sét giữa trời quang.
Chẳng lẽ...... lời vú nuôi Dương nói là sự thật sao?
Em gái ruột của cô, hận cô tới mức này?
“Kỷ Hàn Yên, chứng cứ tôi chuẩn bị cho cô, cô có hài lòng không?” Khúc Yên vỗ nhẹ phía sau lưng Kỷ Noãn Noãn trấn an, tiếp đó chỉ về phía người đàn ông vạm vỡ, “Còn nhận ra hắn không? Bên trong vụ bắt cóc trước kia, một người duy nhất coi như có chút lương tâm. Là hắn cuối cùng quay về mật báo cho đốc quân, cứu Noãn Noãn.”
Kỷ Hàn Yên điên cuồng lắc đầu: “Tôi không quen! Tôi không quen!”
Người đàn ông vạm vỡ khinh bỉ hừ một tiếng với cô ta: “Tôi đã gặp nữ nhân không có lương tâm, nhưng chưa thấy ai độc ác như vậy! Đẩy chị mình còn sống sờ sờ vào hố lửa. Trước kia nếu không phải cô cố ý dẫn Kỷ đại tiểu thư đi nhà thờ vắng vẻ đó, sao chúng tôi có cơ hội bắt cô ấy được?”
Kỷ Hàn Yên ngã ngồi trên mặt đất, mặt đầy mồ hôi lạnh.
Xong rồi...... Những chi tiết này, nếu như đều nói ra hết, cô ta có giảo biện cũng vô dụng!