Edt: Nhan
“Anh Thâm có cô bạn gái khác?” Khúc Yên giật nảy mình, “Từ khi nào?”
Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy trong tư liệu hệ thống.
Không phải Cố Vân Thâm có bệnh sạch sẽ sao?
Lúc trước hắn không gặp được cô gái mà mình thật tâm thích, ngay cả tay người khác giới cũng không nguyện ý chạm thử.
“Tôi cũng không biết là bắt đầu từ khi nào.” A Lương thành thật nói, “Nhưng quả thật anh ấy có bạn gái, hơn nữa còn đính hôn rồi. Chỉ là nhân phẩm cô bé kia không tốt lắm, ở bên ngoài câu tam đáp tứ, còn cùng anh Thâm cãi nhau mới dẫn đến việc anh Thâm bị thương phải nhập viện.”
Khúc Yên a một tiếng rồi lại ồ.
Cô bỗng nhiên muốn cười.
Thì ra cô bạn gái khác trong miệng A Lương là "Tiếu Ngôn".
“Khúc tiểu thư, tôi khuyên cô vẫn nên đi trước đi. Chờ anh Thâm xử lý sạch sẽ những chuyện phong lưu kia rồi hai người từ từ qua lại.” A Lương vẫn còn lương tâm, ngay thẳng đề nghị.
Khúc Yên mỉm cười: “A Lương, cách làm người của anh thật sự rất tốt. Cho nên tôi cũng không muốn lừa anh, thật ra vị hôn thê của ông chủ nhà anh chính là tôi.”
A Lương mở to mắt, mê mang nói: “Cô là vị hôn thê của anh Thâm? Như vậy, cô gái kia mới là......”
Tiểu tam?
“Cô gái kia, cũng là tôi.” Khúc Yên đưa tay vỗ vỗ vai hắn, “Anh tự tiêu hóa một chút.”
Cô nói xong không tiếp tục để ý A Lương đang sốc tại chỗ, đi ra cửa sổ thủy tinh bên ngoài phòng bệnh, nhìn nhìn.
Bác sĩ đang khâu lại vết thương cho Cố Vân Thâm một lần nữa, thay thuốc đổi băng gạc.
Cô thấy không sai biệt lắm mới đẩy cửa đi vào.
Vừa vặn, bác sĩ đang nói với Cố Vân Thâm: “Mấy người trẻ tuổi quá vọng động rồi. Trên người bị thương mà còn kịch liệt như thế.”
Bác sĩ này là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, lắc đầu cảm khái nói, “Ai, thật ra tôi cũng có thể hiểu được, nhớ năm đó lúc tôi còn trẻ......”
Khúc Yên lặng lẽ đứng ở trong góc, không có ý muốn lên tiếng.
Bác sĩ nói rất nhiều.
Cô và Cố Vân Thâm còn chưa tới một bước kia.
Hết lần này tới lần khác Cố Vân Thâm cũng không làm rõ, hắn lại còn mở miệng nói: “Bác sĩ Hứa, nếu như vết thương tôi lại nứt ra lần nữa thì có vấn đề gì không?”
Bác sĩ trả lời: “Cũng không quan trọng lắm, cháu không sợ đau là được.”
Cố Vân Thâm gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”
Bác sĩ cười trêu chọc: “Vậy có phải tôi nên chuẩn bị sẵn sàng không, còn phải khâu lại lần nữa cho cháu?”
Thế mà Cố Vân Thâm lại dạ.
Khúc Yên thực sự nghe không nổi nữa, đánh gãy lời họ: “Bác sĩ đừng nghe hắn nói lung tung!”
“Cô gái nhỏ không phải ngại, không có việc gì, không có việc gì, cái gì tôi cũng không biết.” Bác sĩ cười ha ha, thu dọn đồ đạc liền ra khỏi phòng bệnh.
Khúc Yên buồn bực đỏ bừng cả mặt, trừng Cố Vân Thâm: “Anh nói bậy gì đấy?”
Cố Vân Thâm vẫy tay: “Tới đây.”
Khúc Yên Từ chối: “Không. Anh lại làm nứt vết thương, người khác còn tưởng......”
Cố Vân Thâm nhướng mày: “Tưởng gì?”
Khúc Yên không mắc mưu, không trả lời.
Cố Vân Thâm từ trên giường đứng lên, vịn tường, bước chân mặc dù bất ổn nhưng đã có thể đi lại mấy bước, đến bên người cô, cười nhẹ nói: “Bác sĩ nói anh còn cần nằm viện mấy ngày. Anh cảm thấy vết thương vừa khâu lại không giữ nổi mấy ngày.”
“Em đi đây, thế này thì anh được bảo vệ rồi!”
“Không cho phép đi.” Cánh tay Cố Vân Thâm chống trên mặt tường, kéo cô vào trong ngực, lại đem nửa người tựa trên vai cô, “Chân anh đứng không vững, em cho anh dựa tạm đi.”
Khoảng cách của hai người trong nháy mắt gần đến mập mờ.
Hai má Khúc Yên hơi nóng: “Thì ra anh vô liêm sỉ như vậy, là em nhìn lầm anh rồi.”
Cố Vân Thâm cúi đầu bên cổ cô, hôn một chút, gần như thở dài nói: “Anh cũng mới biết anh vô liêm sỉ như vậy.”
Lại muốn tới gần cô như vậy.
Dường như là khát vọng từ linh hồn.
______________________________
Phần này là dành cho ai muốn đọc của chính chủ để được cập nhật sớm nhất và đọc bản đã qua chỉnh sửa thay vì những bản reup vẫn còn lỗi tùm lum nè: w.p.a.d tiệm cà chua