Edt: Nhan
Khúc Yên bị hắn hôn bên cổ nên ngứa, rụt cổ một cái.
Cô nắm chặt cánh tay hắn, hung dữ cảnh cáo: “Nếu như miệng vết thương của anh lại nứt ra, để cho em mất mặt, em sẽ không tới bệnh viện thăm anh nữa.”
“Sao lại khiến em mất thể diện? Vết thương là của anh, cũng không phải em.” Cố Vân Thâm chọc cô, “Da mặt mỏng như vậy, phải giúp em luyện gan một chút.”
“Mới không cần luyện da mặt dày giống anh.”
“Em không thích luyện ở bệnh viện thì chờ anh xuất viện rồi về nhà luyện.”
Cố Vân Thâm nói mơ hồ nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng.
Khúc Yên giả vờ nghe không hiểu, cố ý nói tiếp: “Chờ anh xuất viện, chúng ta cùng trở về Khúc gia một chuyến.”
Cố Vân Thâm cười liếc cô một cái, không tiếp tục đề tài vừa rồi, gật đầu nói: “Cũng nên cùng em về nhà một chuyến.”
Hắn vốn không tình nguyện kết hôn cùng cô, bị cứng rắn ép buộc cũng không đồng ý.
Nhưng bây giờ hẳn là hắn nên đi gặp bác Khúc.
“Cha em......” Khúc Yên nhớ tới cha nguyên chủ, không khỏi than nhẹ một tiếng, “Ông ấy quá tín nhiệm mẹ con Thôi Lệ cùng Thôi Viện Viện, nếu như em đi thuyết phục, ông ấy chỉ có thể cảm thấy em là bé gái nhỏ cáu kỉnh, không thích mẹ kế. Nếu như có thể, anh đi nói với cha em giúp em một chút được không?”
“Được.” Cố Vân Thâm không chút do dự đáp ứng.
Chuyện của cô chính là chuyện của hắn.
Có thể giúp cô làm, hắn tự nhiên sẽ không từ chối.
Kiếp trước kết cục của bác Khúc thê lương, bị hai mẹ con Thôi thị dỗ dành ký di chúc, về sau trúng gió nằm viện, ngay cả một người tới thăm cũng không có.
“Anh định nói chuyện kiểu gì với cha em?” Khúc Yên tò mò hỏi.
“Mấy năm nay Thôi Lệ cùng Thôi Viện Viện lén thay đổi vị trí tài sản Khúc gia, chỉ cần thu thập được chứng cứ, để trước mặt cha em, hẳn là ông ấy sẽ hiểu.” Dù sao Cố Vân Thâm trải qua kiếp trước, đối với chút tình huống thế này rõ như lòng bàn tay.
“Vậy thì giao cho anh.” Khúc Yên khoái trá vỗ vỗ tay, cười tủm tỉm nói, “Thật tốt, có người giúp em giải quyết chuyện khó, vậy em có thể lười biếng rồi.”
Xem ra nhiệm vụ liên quan tới báo thù này cô không cần tự lên trận.
Có Tiểu Cố giúp cô ra tay là dễ dàng có thể đưa hai mẹ con Thôi Viện Viện vào ngục giam.
Đến nỗi ngày mai tin tức Lương Tấn chơi gái bùng lên, đoán chừng cũng không có mặt mũi ra gặp người khác.
“Cấp bậc SSS cũng không khó như vậy nhỉ......” Khúc Yên nhỏ giọng thầm thì.
Chỉ là tàn hồn của Cố nhị thiếu không chịu rời đi, khá là phiền toái.
Sợ ném chuột vỡ bình, tạm thời cô cũng không thể ra tay độc ác.
“Yên nhi, em nói gì vậy?” Cố Vân Thâm không nghe rõ cô lẩm bẩm gì, thấy lông mày cô chau lại, đoán được cô đang phiền não cái gì, “Có phải em đang suy nghĩ chuyện anh hai một mực ở trong cơ thể anh thì phải làm sao bây giờ đúng không?”
“Ừ, chẳng mấy chốc anh ta sẽ tỉnh lại.”
Lúc trước cô dùng linh khí Trấn Ma Đỉnh trấn áp tàn hồn Cố nhị thiếu, làm hắn rơi vào trạng thái ngủ say.
Nhưng chuyện này chỉ có thể trị phần ngọn, không trị được tận gốc.
Lần tiếp theo Cố nhị thiếu tỉnh lại, chỉ sợ sẽ càng thêm tàn nhẫn hung ác hơn so với trước đó, bởi vì hắn đã biết mình sẽ gặp phải cục diện tan biến.
“Anh Thâm, anh có thể nói cho em biết rốt cuộc Cố gia xảy ra chuyện gì không?” Khúc Yên đỡ Cố Vân Thâm, để hắn trở lại giường bệnh nằm xuống nghỉ ngơi, vừa nói, “Anh hai của anh chết như thế nào? Chân của anh là bị làm sao, hung thủ sau màn là ai?”
Cố Vân Thâm híp mắt, đáy mắt hiện lên một tia lệ khí.
Hắn nhắm mắt lại, không muốn sự hung ác nham hiểm của mình hù dọa cô, chậm rãi nói: “Anh hai nói anh ấy chết bởi sát thủ của bà.”
“Tại sao Cố lão phu nhân muốn gϊếŧ anh hai của anh?” Khúc Yên nhìn qua tư liệu hệ thống, biết rõ chân tướng, nhưng cô muốn dụ hắn nói ra, để âm u lệ khí dưới đáy lòng hắn có thể vơi đi phần nào.
______________________________