Edt: Nhan
“Trước kia anh hai chết khi đang đi lặn là vì có người động tay vào đồ lặn. Mà tai nạn giao thông bất ngờ của anh là do có người muốn anh cũng chết ngoài ý muốn như thế.” Cố Vân Thâm khẽ rũ mi xuống, giọng điệu không chút gợn sóng nói, “Nếu như anh không đoán sai thì người kế tiếp xảy ra chuyện chính là anh cả của anh.”
Đáng tiếc kiếp trước hắn cùng anh hai đều bị lừa, cho là hung thủ chính là Cố lão phu nhân.
“Hung thủ thật sự cũng không phải Cố lão phu nhân, đúng không?” Khúc Yên nói, “Sau khi anh bị trục xuất khỏi gia môn, quả thật bà ấy đối với anh rất tệ, bởi vì anh không có giá trị lợi dụng, không thể lại vì bà ấy mang đến lợi ích gia tộc. Nhưng người gϊếŧ cũng không phải bà ấy?”
Cố Vân Thâm ngước mắt nhìn cô, đưa tay sờ mái tóc dài của cô: “Cô bé thông minh.”
Khúc Yên cười hắc hắc, không thể nói mình đã sớm xem qua kịch bản.
“Kiếp trước anh bỏ ra mười năm để đánh sập tập đoàn Cố thị.” Cố Vân Thâm cong môi mỏng, tự giễu nở nụ cười, “Che chở anh ba ốm yếu, để anh ấy ở ngoài cuộc chiến, ai ngờ......”
Cuối cùng hắn lại chết trong tay anh ba "ốm yếu thiện lương".
Cha mẹ bọn họ mất sớm, bốn anh em cùng nương tựa lớn lên dưới gối ông nội, nhìn bề ngoài tình cảm không tệ.
Anh ba từ nhỏ đã yếu ớt, là người được chăm sóc bảo vệ nhất.
Ai có thể đoán được tâm tư ác độc nhất lại chính là một người bình thường nhìn yếu nhất vô hại nhất.
“Ông nội anh bồi dưỡng cháu trai chỉ xem năng lực, không nói tình cảm. Thuở nhỏ anh ba bị ghét bỏ, các nhánh khác của Cố thị cũng xem thường, chế giễu anh ấy.” Cố Vân Thâm chậm rãi nói, “Không biết từ lúc nào trong lòng anh ấy nảy sinh cừu hận, âm thầm mua chuộc mấy con cháu dòng thứ Cố gia, từng bước một trù tính, lòng dạ đen tối hung ác.”
“Ông nội anh cũng không tốt, em ghét ông ấy.” Khúc Yên bênh vực kẻ yếu, “Anh vừa xảy ra chuyện, ông ấy liền tước đoạt quyền thừa kế của anh, nào có đối xử với anh như cháu trai?”
Lãnh huyết vô tình.
Cố lão gia tử tỏ thái độ một cái, những người Cố gia kia liền từng người một bỏ đá xuống giếng.
Nếu không phải như thế thì sao kiếp trước Cố Vân Thâm lại đau khổ nhịn mười năm, trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm không thể lường trước.
Khúc Yên ngồi ở mép giường, nghiêng người nhẹ nhàng ôm hắn, cẩn thận tránh miệng vết thương, mềm giọng nói: “Cố gia lớn như vậy, nhiều thân thích như vậy nhưng lại không một ai thật lòng. Nhưng mà anh đừng buồn, em sẽ giúp anh.”
Cô khẽ tựa vào ngực hắn, giọng nói nhu hòa ngọt mềm.
Lòng Cố Vân Thâm ấm áp, đưa tay vuốt ve lưng cô, thấp giọng nói: “Có lẽ cuộc đời anh đã định sẵn không có duyên phận với người nhà.”
Khúc Yên ngẩng mặt nhỏ, hôn má hắn một cái, ngọt ngào nói: “Nhưng anh có tình yêu của cuộc đời mình nha.”
Cô nói ở trong lòng --
Tiểu Cố, kiếp trước anh một thân một mình, đến chết vẫn cô độc.
Nhưng kiếp này em sẽ đi cùng anh.
Cố Vân Thâm siết chặt tay sau lưng cô, chỉ cảm thấy trái tim ấm áp nóng bỏng như thể mặt trời rực rỡ kiêu ngạo chiếu vào, xua tan âm u lạnh lẽo dưới đáy lòng hắn.
“Ngày anh xảy ra tai nạn giao thông......” Khúc Yên ôm hắn, nhẹ giọng hỏi, “Có phải bị thương rất nặng không?”
Trước mắt Cố Vân Thâm tối sầm xuống lộ vẻ hung ác, cơ thể vô thức trở nên căng thẳng.
Khúc Yên nhạy cảm phát hiện tâm trạng hắn biến hóa, từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, mềm mại nói: “Mặc kệ anh đã từng xảy ra chuyện gì, em đều chỉ thấy đau lòng. Anh không cần lo lắng, yên tâm nói cho em biết, được không?”
Khuôn mặt nhỏ mộc mạc của cô chân thành mà nghiêm túc, đôi mắt xanh trong như suối phản chiếu hình bóng hắn, dường như trong thế giới của cô chỉ có một mình hắn.
______________________________