Edt: Nhan
Khi Khúc Yên tỉnh lại liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm.
Cô chớp chớp mắt nhìn bốn phía.
Bên ngoài xưởng tờ mờ sáng, mặt đất còn một bãi máu khô, hình như còn có một con dao phay nhuốm máu.
Xem ra có người tới cướp đồ.
"Tư Triệt?" Khúc Yên ngồi xuống, quay đầu đi xem thiếu niên đang dựa vào tường nhắm mắt.
Trên áo khoác toàn vết máu, chỗ bả vai và ngực còn bị rách.
Đánh một trận với người ta rồi?
"Cô tỉnh rồi à." Tư Triệt mở mắt, ngữ khí bình thản không gợn sóng.
"Đêm qua thời điểm tôi hôn mê, có người tới cướp vật tư không?" Khúc Yên nhìn về phía góc tường, ba lô còn ở đó, vui mừng nói, "Anh đánh thắng bọn họ?"
Tư Triệt đạm thanh nói: "Cứ cho là thế đi."
"Oaaa! Anh thật lợi hại!" Khúc Yên ngọt ngào khích lệ, "Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ mất túi rồi, thế mà anh lại bảo vệ được nó! Tư Triệt, anh thật tuyệt vời!"
Tư Triệt nhắm mắt không nói gì.
Hắn không có gì lợi hại.
Chỉ là có một cơ thể bất tử mà thôi.
"Đêm qua chắc chắn anh bị thương đúng không?" Khúc Yên đến bên cạnh hắn, vén áo khoác của hắn lên, "Để tôi nhìn một chút."
Thân thể thiếu niên cứng đờ, nghiêng người tránh đi: "Vết thương sẽ tự động khôi phục, cô không cần nhìn."
Nhưng Khúc Yên vẫn kiên trì: "Không được, tôi muốn kiểm tra một chút. Dù vết thương có thể tự động khép lại nhưng anh vẫn bị đau, chẳng lẽ không cần chú ý đến nó sao?"
Cô cố chấp cởϊ áσ khoác của hắn ra.
Bên trong là một chiếc áo phông cũ màu đen, rách lỗ chỗ.
Mỗi một vết rách là một nơi mà hắn từng bị thương.
Khúc Yên dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve phần da thịt lộ ra ngoài, nhẹ giọng, "Tư Triệt, anh hứa với tôi một điều được không?"
Tư Triệt ngước mắt: "Chuyện gì?"
"Anh hứa với tôi, về sau phải cố hết sức để bản thân không bị thương." Khúc Yên nghiêm túc nhìn hắn, "Anh không chết, nhưng anh sẽ đau. Anh đừng coi đau đớn như một thói quen, không có ai cần làm quen với nó."
Tư Triệt rũ mắt xuống.
Vậy mà cô lại biết ý nghĩ của hắn.
Vậy hẳn là cô cũng biết hắn không thể không quen.
"Lần sau tôi thăng cấp dị năng nhất định sẽ tìm chỗ an toàn, không để anh phải đối mặt với nguy hiểm một mình." Khúc Yên áy náy nói, "Lần này tôi quá nóng vội, chưa cân nhắc chu toàn. Thật xin lỗi, Tư Triệt."
"Cô xin lỗi tôi?"
"Ừ, tôi làm anh bị thương." Khúc Yên đưa tay sờ bả vai hắn, lại sờ lên ngực trái hắn, "Hai chỗ này, là vết thương tối hôm qua đúng không? Tôi để ý thấy màu da mới mọc ra của anh trắng hơn một chút so với da cũ."
Cô rất tỉ mỉ, đầu ngón tay nhu hòa chạm vào da thịt hắn.
"Bỏ tay ra." Tư Triệt cứng đờ.
"A, thật xin lỗi. Tôi không cố ý chiếm tiện nghi của anh." Khúc Yên rút tay về, ngượng ngùng, "Kiểm tra vết thương nhưng nhất thời quên mất."
Cô lại nói, "Đúng rồi, Tư Triệt, tôi còn chưa cảm ơn anh vì tối hôm qua đã bảo vệ tôi. Tôi biết là tôi không tin nhầm người mà."
"Cô không cần cảm ơn tôi, chỉ là tôi lười gϊếŧ cô thôi. tôi cũng không có cái gì đáng để cô tín nhiệm, lần sau cô lại như thế nữa, có lẽ tôi sẽ động thủ gϊếŧ người."
Sắc mặt Tư Triệt lãnh đạm, đứng lên kéo dài khoảng cách với cô.
Hắn đi ra bên ngoài hít thở bầu không khí mới.
Rất lâu rồi chưa từng cảm nhận hơi thở tự do như thế này.
Cô cho hắn một loại ảo giác, dường như hắn được tự do, đáng được tôn trọng và đánh giá cao.
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
Chỉ là thủ đoạn của cô thôi, đừng để bị mê hoặc.
______________________________