Edt: Nhan
"Tư Triệt, áo khoác của anh rách rồi, lại còn toàn là máu nữa, e rằng không thể mặc. Trong không gian của tôi chỉ còn lại một chiếc áo len cuối cùng......"
Khúc Yên luyến tiếc lấy ra từ trong không gian, đi đến phía sau hắn, "Anh mặc vào trước đã, lát nữa chúng ta tới một chỗ, tôi cướp ít quần áo cho anh."
"Tiếp theo cô chuẩn bị đi đâu?"
Tư Triệt xoay người, chỉ thấy cô nhón chân lên, trùm áo len vào đầu hắn.
Cô nâng cao hai tay, hai người ở rất gần.
Hương thơm trên người thiếu nữ quanh quẩn trong mũi hắn, vô cùng dễ ngửi.
Tư Triệt không hiểu sao căng thẳng, lùi về sau hai bước, trầm giọng nói: "Tôi tự mặc."
"Mau mặc vào." Cô tiến lên theo hắn hai bước, kéo vạt áo xuống.
Chiều cao hai người có chút chênh lệch, hắn cao hơn cô một cái đầu.
Lúc này cô như chim non nép vào ngực hắn.
Tay Tư Triệt nắm thật chặt, lạnh nhạt nói: "Không sao."
"Anh mặc áo len của tôi nhìn cũng rất đẹp đó." Khúc Yên lùi về sau một bước, thưởng thức.
Áo len rộng màu đen, cô mặc dài đến đùi, hắn mặc lại vừa vặn.
"Chúng ta như thế này có tính là mặc đồ đôi không?" Khúc Yên chỉ chỉ quần áo trên người mình, kiểu dáng giống nhau.
Tư Triệt liếc nhìn cô một cái, không trả lời.
Dường như lúc nào cô cũng chú ý mấy điểm kỳ kỳ quái quái, mì tôm, nồi lẩu, đồ đôi.
Giống như một thiếu nữ đơn thuần chưa trải qua mạt thế, còn bộ dáng ngây thơ trong sân trường.
Nhưng mạt thế đã gần 3 năm, không ai có khả năng đơn thuần như lúc ban đầu.
"Tư Triệt, điểm dừng chân tiếp theo của chúng ta là căn cứ Bác Nhạc." Khúc Yên cẩn thận nói với hắn, "Lão đại chỗ đó có ba đứa con trai. Bọn họ đều là người có tính cách tốt, nếu như về sau anh có cơ hội làm quen cùng bọn họ thì có thể thử đi tìm hiểu xem sao."
Ba người kia chính là anh em tốt của hắn trong tương lai.
Còn có nữ chính định mệnh của hắn cũng ở căn cứ Bác Nhạc.
Chỉ là dựa theo kịch bản, Tư Triệt cùng nữ chính hẳn là bảy năm sau mới có thể gặp nhau.
Nếu như hiện tại hắn đến căn cứ Bác Nhạc sớm hơn thì không biết có ảnh hưởng đến kịch bản hay không.
Khúc Yên nhíu mày suy tư, nếu như không đi căn cứ Bác Nhạc thì Tư Triệt không có chỗ dung thân, một khi bị zombie cắn, cũng rất dễ dàng bại lộ thân phận.
"Cô biết ba người kia?" Tư Triệt thấy cô trầm tư suy nghĩ, dường như có liên quan đến ba chàng trai kia.
"Không biết, nhưng tôi từng nghe anh tôi nói, dáng dấp bọn họ dễ nhìn lại còn là thiên tài." Khúc Yên thuận miệng trả lời.
Tư Triệt hơi trầm xuống.
Thế giới như thế mới là chỗ cô nên đi.
Cùng hắn phiêu bạt giang hồ thế này, không thích hợp với cô.
"Nhưng mà......" Khúc Yên suy nghĩ, ngước mắt nhìn hắn, cong môi nở nụ cười, "Tôi cảm thấy anh đẹp nhất."
Cô đưa tay chọc nhẹ má hắn một chút, "Dù đã dịch dung nhưng vẫn đẹp mắt như vậy."
Tư Triệt bắt được ngón tay nghịch ngợm của cô: "Đừng cứ sờ tôi hoài như vậy."
"Hả?" Khúc Yên nghi ngờ hỏi, "Anh có bóng ma tâm lý sao?"
Hẳn là không chứ.
Ba năm nay hắn vẫn luôn bị cầm tù, bị lợi dụng, nhưng không có loại ý đồ bất chính kia.
"Một cô gái như cô mà lúc nào cũng thích đυ.ng chạm con trai thế?" Tư Triệt buông tay cô ra, cảm thấy mình nói quá nhiều, mím môi không lên tiếng.
"Không phải thế." Khúc Yên lắc đầu, "Anh không giống họ. Từ lần đầu tôi gặp anh trong sơn động, tôi đã biết anh không giống."
Tư Triệt trầm mặc nghĩ thầm, hắn không giống, người trong thiên hạ đều biết.
Lúc cô ấy xuất hiện trong sơn động là lập đội với người ta tới bắt hắn.
Mà cô có tâm tư muốn độc chiếm nên mới một mình cứu hắn ra ngoài.
Chỉ có giải thích như vậy mới hợp lý.