Phong Quang nhìn Bạch Trí ý muốn để hắn đưa ra quyết định.
Bạch Trí lại xem như không thấy Tống Mạch và Thu Niệm Niệm, như bình thường trực tiếp lái xe qua người bọn bọ, mà đôi tình
nhân còn say mê liếc mắt đưa tình nhau cũng không chú ý đây là
xe của người quen.
Bạch Trí đưa Phong Quang về nhà, trước khi xuống xe Phong Quang
cho hắn một cái hôn nồn nhiệt đủ tiêu chuẩn, thành công trêu
hắn bốc hỏa còn cô thì dễ dàng xuống xe chạy về cửa lớn nhà họ Hạ.
Nhóc con hư hỏng.
Bạch Trí tựa lưng vào ghế ngồi điều chỉnh hơi thở, suy nghĩ
cũng vì vậy mà mở ra, mà xem ra cô cũng không biết bản thân từ ba năm trước đã quen biết Dư Lễ, bất quá quen biết cũng chỉ
là quen biết, Dư Lễ năm đó vốn từ chối hợp tác cùng hắn lật
đổ Tống Mạch, mà hôm nay sau khi Phong Quang rời khỏi, Dư Lễ lại nhắc tới chuyện này, hơn nữa còn đồng ý ra tay, nhưng đến lúc đó hắn muốn 30% cổ phần công ty Trát Nam, Bạch Trí đồng ý,
thực tế hắn không hề coi trọng công ty Trát Nam, Dư Lễ muốn gì
cũng đc.”
Bạch Trí tự nhủ đã có thể hành động.
Khi cuối cùng cũng như ý cùng Bạch Trí đi hẹn hò ở công viên
một ngày sau đó, kế tiếp vài ngày Phong Quang đều bị Bạch Trí yêu cầu đợi ở nhà, cô đương nhiên không muốn, nhưng Bạch Trí
mỗi ngày đều đến đây thăm cô, chỉ cần thấy bạch trí thì bao
nhiêu bất mãn của cô đều quên hết.
Phong Quang lại ngồi xích đu ở trong sân giết thời gian chờ Bạch Trí đến tìm cô, Hạ Triều đi ngang qua hừ một tiếng, “Có bạn
trai liền quên cha.”
Cô liếc trắng mắt một cái, “Ai biểu Bạch Trí đối xử tốt với con còn hơn cha.”
“Cổ tay của hắn còn to hơn so với con tưởng tượng, tương lai hắn mà bỏ con thì đừng có tìm cha khóc.”
“Con mới không tìm cha khóc, anh ấy muốn bỏ con thì cùng lắm con tìm đàn ông khác.”
Hạ Triều nheo mắt, lại lộ ra uy nghiêm mà khôn khéo thường
ngày, “Bạch Trí này là một người hung ác.” Đột nhiên đánh giá cao Bạch Trí như vậy, cha nàng hơi kỳ lạ, đúng lúc Phong Quang
muốn hỏi đã có chuyện gì xảy ra, quản gia lại mang theo một
người đàn ông đi tới, cho dù là đến nhà người khác cũng có
thể bày ra bộ dạng kiêu ngạo không nể ai, trừ bỏ Tống Mạch
thì không còn ai khác.
Tống Mạch coi thường quét mắt nhìn Phong Quang, nhưng lại miễn cưỡng lịch sự nói với Hạ Triều: “Chú Hạ.”
“Là Tống Mạch à.” Hạ Triều cũng liếc mắt nhìn Phong Quang, khi nhìn cô không tình nguyện đứng lên từ xích đu ông mới hỏi Tống Mạch. “Cháu đột nhiên đến Hạ gia là có chuyện gì sao?”
“Mẹ con ra lệnh tới thăm chú, cũng đến gặp Hạ tiểu thư.”
Trong lòng Phong Quang ha ha hai tiếng, biểu tình của hắn nhìn không ra là đến thăm hỏi người khác.
Hạ Triều cười nói: “Tống phu nhân a, vài năm trước gặp mặt ở
một buổi tiệc đến nay đã lâu vẫn chưa gặp qua bà ấy, mẹ cháu
dạo này được không?”
“Mẹ cháu thân thể không khỏe, cho nên dạo gần đây ít khi ra
ngoài, thật ra lần này không chỉ vì mẹ cháu mà đến thăm chú,
bác sĩ nói bệnh tình mẹ cháu ngày càng nặng, cho nên cháu
nghĩ lúc mẹ còn có thể ở bên cạnh cháu thì có thể hoàn
thành tâm nguyện của bà.”
Phong Quang tự nhủ lời nói kế tiếp của hắn rất không ổn.
Quả nhiên, Tống Mạch lấy âm thanh không tình nguyện mà nói:
“Cầu chú có thể cho cháu cùng Hạ tiểu thư mau chóng…”
“Tống Mạch.” Phong Quang đứng ra ngắt lời hắn, lộ ra một nụ
cười tiêu chuẩn, “Anh không biết Thu Niệm Niệm đang mang thai sao?”
“Cái gì!?”
Phong Quang thưởng thức bộ dạng biểu tình king ngạc khó thấy
của Tống Mạch, cười càng thêm tươi sáng, “Tôi nói Thu Niệm Niệm mang thai, anh xem nếu cô ấy biết cha của con mình muốn cưới
người khác, cô ấy sẽ đi phá thai hay là mang bụng bầu bỏ đi tha hương hả?”