Kim Ưu ngồi vắt vẻo trên tường thành, trong tay ôm một con mèo biến dị hệ băng có lông màu trắng muốt, khóe môi hắn nhẹ kéo thành một nụ cười như có như không.
Tiếu Mạn Sinh vừa bước một chân lên tường thành lập tức lui lại, đề phòng hỏi người lính canh gác bên cạnh:
- Bây giờ đang là ai?
- Tiếu tiểu thư, là yêu nghiệt đại thiếu gia.
Tiếu Mạn Sinh gật gật đầu sau đó, cô lập tức thay đổi sắc mặt, khóe mắt phiếm lệ chạy đến chỗ Kim Ưu, chưa nói câu nào liền quỳ sụp xuống bám lấy chân hắn:
- Đại thiếu gia, cuối cùng ta cũng tìm được người rồi.
Khóe môi Kim Ưu cong lên càng cao, ánh mắt tràn đầy mị sắc liếc nhìn cô một cái. Tiếu Mạn Sinh rục rịch tay chân, thật muốn một đạp lên khuôn mặt trắng trẻo này, sau đó lại hai cước đá hắn từ trên tường thành xuống mà.
- Đại thiếu gia, bệnh tình của lão gia càng lúc càng trở nặng, chỉ sợ không qua khỏi hai, ba ngày nữa. Người mau trở về tiếp quản căn cứ này thôi.
Kim Ưu ngay lập tức nhập vai, hắn tà mị cười một tiếng, nâng cằm Tiếu Mạn Sinh:
- Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn cầu xin bản thiếu gia trở về sao?
Lại lên cơn rồi. Trong lòng Tiếu Mạn sinh âm thầm phỉ nhổ, bên ngoài lại rưng rưng nước mắt, kết hợp với khuôn mặt của cô quả thực khiến người người thương tiếc:
- Đại thiếu gia, lão gia chỉ có người là người kế nghiệp, người không thể khiến cho cơ đồ của lão gia bị hủy hoại được.
Đại thiếu gia Kim Ưu có chút động dung, cuối cùng vẫn là như lời Tiếu Mạn Sinh, thả tiểu miêu trên đùi, đứng dậy:
- Nếu đã như vậy, bản thiếu gia liền về xem lão già đó đã chết chưa.
Tiếu Mạn Sinh thở ra một hơi, ở bên cạnh Kim Ưu thêm một thời gian nữa, không khéo cả cô cũng thành bệnh nhân tâm thần phân liệt mất.
Tiếu Mạn Sinh chờ rất lâu rồi, nửa năm thời gian này, cuối cùng cũng chờ được đến ngày mở thi đấu giữa các căn cứ. Trong mạt thế, không chỉ có tang thi, con người cũng có thể trở thành kẻ thù, các căn cứ vì so bì thực lực, đồng thời thăm dò đối phương mà hợp tác mở ra một cuộc đấu giữa các dị năng giả. Người thắng cuộc không chỉ đem vinh quang về cho căn cứ mà còn là tiền đồ rộng mở cho bản thân.
Tiếu Mạn Sinh nhớ rõ, ở trong cuộc thi này, nữ chính Diêu Man cùng một thân võ nghệ không chút trở ngại mà giành được chiến thắng, đây cũng là bàn đạp nâng căn cứ Bạch Hổ trở thành căn cứ đứng đầu. Nếu như đã như vậy, cô thực muốn nhìn xem nếu không được cái danh này trợ giúp, Diêu Man làm thế nào bước lên đỉnh cao nhân sinh.
***
Trận đấu giữa các căn cứ này được định ra tại một sân thi đấu điền kinh trước kia, xung quanh có khán đài đồng thời chỉ cần san bằng sân đấu và dựng rào chắn là có thể sử dụng được. Mỗi căn cứ không giới hạn số người tham dự, chỉ cần là người cảm thấy bản thân đủ khả năng giành giải nhất liền có thể đi lên. Kim Ưu ở trong truyện không hề tham gia vào mấy loại tranh đấu kiểu này, căn cứ Bàng Trạch đóng cửa chưa từng giao lưu với bất kì căn cứ nào khác. Đến cuối cùng, khi nữ chính đã ở từng căn cứ đào hết đi trái tim của các thiếu nam, đương nhiên cũng đánh tâm tư lên căn cứ Bàng Trạch, muốn tóm một mỹ thiếu nam về để làm phong phú thêm cho hậu cung của mình. Ở đây, Diêu Man bị các tiểu đệ của nhân vật phản diện hại cho tam quan rơi rụng, cuối cùng lúc gặp mặt boss Kim Ưu mới phát hiện hắn là tên thần kinh nhất, không những vậy còn trí tuệ vượt bậc. Không sợ thần kinh chỉ sợ thần kinh mang một bộ não thiên tài mà.
Tiếu Mạn Sinh nghĩ đến cảnh trong truyện nữ chính bị ngược đến chật vật là trong lòng thích ý, càng thêm cảm thấy ôm cái đùi bự của Kim Ưu là lựa chọn hợp lí, mặc dù cái đùi bự này thỉnh thoảng lại thích lên cơn, thần diễn xuất nhập thể, bất quá vẫn hơn là mấy tên đàn ông vừa nhìn thấy nữ chính là nước dãi chảy thành sông.
- Này, đang nghĩ cái gì đấy?- Lạc Hoa vỗ vai Tiếu Mạn Sinh, vẻ mặt ghét bỏ như nhìn một tên ngốc.
Tiếu Mạn Sinh hồi thần, phát hiện ra bản thân từ nãy đến giờ phát ngốc mà nhìn sân đấu, ngại ngùng xoa trán:
- Không sao, đang nghĩ xem thời điểm nào bản thân lên sân là thích hợp thôi.- Tốt nhất là phải chọn thời điểm vừa lên một cái có thể vả mặt nữ chính bốp bốp ấy.
Lạc Hoa kéo kéo cái áo ngoài rộng thùng thình che hai phần ba mặt của Tiếu Mạn Sinh, may mắn cô đã giữ lại nếu không mũ áo liền rơi xuống. Lạc Hoa khó hiểu nhìn cô:
- Ngươi làm cái gì mà phải che kín như vậy, sợ người khác đòi nợ sao.
Không phải đòi nợ mà là đòi mạng. Không đúng, là cô đi đòi mạng người. Tiếu Mạn Sinh khinh bỉ liếc nhìn Lạc Hoa một cái, không đáp. Lạc Hoa dường như bị khinh bỉ nhiều thành ra miễn nhiễm, giơ tay lên, hưng phấn như tìm ra thú vui mới, hắn kéo mũ áo của Tiếu Mạn Sinh một cái, cô giữ lại, hắn lại kéo một cái, còn thích ý cười lên như thằng thiểu năng trí tuệ.
Cái thằng thần kinh này!
Tiếu Mạn Sinh âm trầm nhìn Lạc Hoa, nghiến răng, nếu như không phải xung quanh có người e rằng hắn đã bị cô nhét vào miệng nhai nát rồi. Lạc Hoa rùng mình một cái, không dám làm bậy chơi trò vuốt râu hùm nữa, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nhìn sàn thi đấu. Trên sàn đang có hai người vật lộn nhau, cả hai đều gồng người để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, xem ra đều thuộc dị năng hệ cường hóa cơ thể. Nếu như người có dị năng cường hóa cơ thể có cấp bậc cao vượt trội thì mới có thể ngóc đầu lên được, mấy người chỉ có cấp bậc tầm trung thế này, e rằng cũng đấu không lại mất người có dị năng thuộc tính tự nhiên.
Quả như Tiếu Mạn Sinh dự liệu hai người họ dù một thắng, một thua cuối cùng vẫn bị một hỏa hệ dị năng quét xuống đài, tiếc hận đi trị thương. Tiếu Mạn Sinh nghiêng tai lắng nghe trọng tài giới thiệu về người này, trong nháy mắt, cả người cô đều dựng thẳng, ánh mắt dưới hàng mũ áo lập lòe tinh quang. Từ Nghiêm, là Từ Nghiêm.
Từ Nghiêm là người nào chứ. Đồ đệ của Diêu Man, luận về võ công mặc dù căn cơ không ổn, tuổi tác không thích hợp để luyện nội công nhưng hắn vẫn có thể nghênh ngang trên con đường võ học. Tại vì, hắn là cùng với nữ chính Diêu Man, song, tu!
Chắc ai cũng biết song tu giữa nam nữ trong võ học cổ là thế nào, nghe qua liền thấy tà đạo biết bao, thế mà nữ chính với Từ Nghiêm lại làm tình đến thành kính, kính cẩn như thế, hoàn toàn như sư phụ chỉ bảo đồ đệ, quả thực đã đạt đến một tầm cao khiến cô tâm phục khẩu phục.
Tiếu Mạn Sinh hưng phấn nhìn chằm chằm sân đấu, nhìn Kim Ưu ra hiệu:
- Ngươi lên trước đi.
Đương nhiên phải là lúc hắn trong trạng thái bình thường cô mới dám ra lệnh như vậy. Kim Ưu lúc này là một đại boss cực kì nghe lời, cũng không lên cơn vậy nên có thể an tâm mời hắn nâng bàn tay vàng ngọc lên hạ sát Từ Nghiêm kia, còn cô, tất nhiên là đợi đến cuối cùng mới xuất hiện.
Kim Ưu chậm rì rì từ trên khán đài đi ra giữa sân đấu, lực sát thương của dị năng giả lớn, sàn đấu cũng rộng vô cùng, đợi hắn đi được ra giữa sân, Từ Nghiêm đã sớm mất kiên nhẫn. Hắn hất hàm hỏi Kim Ưu:
- Ngươi là dị năng giả hệ nào?
Tiếu Mạn Sinh che mặt, xấu hổ thay cho hắn, chẳng lẽ nhân vật phụ trong H văn đều có IQ bằng 0 như vậy sao? Trước khi đánh đấm còn phải tỏ vẻ khinh bỉ đối thủ cùng nói n câu vô nghĩa, lát nữa chắc chắn sẽ bị ngược thảm mà.
- Ta may mắn.- Kim Ưu cực kì nghiêm túc nói.
- Có bệnh!- Từ Nghiêm mặt mày khinh khỉnh phun ra một câu.
Hắn có vẻ không đánh giá cao Kim Ưu, mặt hoàn toàn có xu hướng song song với trời, trên tay ngưng tụ một hỏa cầu chỉ nhỏ bằng hai đầu ngón tay. Hắn nghĩ chỉ cần một nhúm lửa như vậy là đủ thiêu Kim Ưu đến phế rồi. Khóe môi dâng lên nụ cười tự tin, Từ Nghiêm lúc này tràn đầy ác ý nhìn Kim Ưu:
- Không biết tự lượng sức.
Ầm! Đốm lửa tưởng nhỏ bé lại có uy lực kinh người, khi ném về phía Kim Ưu liền phát ra tiếng nổ mạnh, khói bụi bay mù mịt.
Từ Nghiêm ung dung khoanh tay đứng nhìn, thậm chí còn liếc mắt đưa tình nhìn nữ chính Diêu Man.
Khiến người khác bất ngờ là, giữa màn khói bụi mù mịt có một bóng người vẫn đứng thẳng tắp, đợi khi tầm nhìn rõ ràng hơn, tất cả đều giật mình. Kim Ưu không hề sứt mẻ gì, bên cạnh hắn lại xuất hiên một cái hố lớn. Kim Ưu khép hờ mắt, đến lúc mở ra, bụi vương trên mi mắt hắn rơi xuống, lộ ra một đôi mắt lạnh lẽo thấu xương, tràn ngập sát khí. Chỉ thấy, trong giọng nói của Kim Ưu không còn là loại nghiêm túc đến cứng ngắc mà mỗi lần mở miệng đều như muốn đẩy người ta vào hầm băng. Hắn chậm rãi, từ từ như nhấn nhá từng chữ một:
- Tên chết tiệt nào dám tấn công ta?
Sau ót Tiếu Mạn Sinh chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Biến thân rồi, bá đạo tổng tài.