[Mau Xuyên] Luận 1001 Cách Chết Của Nữ Phụ

Chương 6

Trên sàn đấu vốn là nơi căng thẳng, vậy mà khi Kim Ưu bước lên sàn liền diễn ra một cảnh tượng khôi hài. Chỉ thấy, hắn chưa rời đi một bước, xung quanh mù mịt khói bụi do những đón công kích của Từ Nghiêm. Sắc mặt Từ Nghiêm đã bắt đầu tái nhợt do sử dụng dị năng quá độ. Hắn quyết định thu lại cầu lửa, rút đao bên hông ý đồ cận chiến giải quyết Kim Ưu. Vừa vọt lên được hai bước đến trước mặt Kim Ưu, dưới chân hắn hẫng một cái, cả người mất trọng tâm ngã xuống, mặt tiếp xúc thân mật với đất. Mà hắn ngã xuống một cái liền nằm ngay đơ trên đất, không có xu hướng bò dậy, chắc là đã ngất rồi. Kim Ưu đến một sợi tóc cũng không hao tổn, phủi phủi bụi bám trên vạt áo, dùng vẻ mặt lạnh lẽo xen lẫn khinh thường nhìn Từ Nghiêm ngã ngay dưới chân mình mà trào phúng:
- Một tên nhãi ranh như ngươi còn nghĩ muốn mạng của ta? Còn không xem lại giá trị của bản thân đi.
Bá đạo tổng tài lại bắt đầu tự phụ rồi. Tiếu Mạn Sinh trong lòng vui vẻ, lần đầu tiên không vì mấy nhân cách loạn thất bát tao của Kim Ưu mà phát điên. Kim Ưu là nhân vật phản diện, đương nhiên phải có ưu điểm vượt trội. Mà ưu điểm của hắn, ngoại trừ phân liệt ra n nhân cách IQ vượt xa nhân loại còn khiến người ta đỏ mắt hơn là trị may mắn cực cao. Trong truyện viết Kim Ưu đối với may mắn của bản thân có thể mường tượng ra giống như một loại dị năng. Chỉ là nó không cần luyện tập, không cần thăng cấp, càng không thể điều khiển. Có lần một đợt tang thi triều ập đến, Kim Ưu không hề hay biết vẫn ở trong một siêu thị chọn chọn lựa lựa đồ dùng. Sau này sắp đồ khoác lên vai, hắn đi ra ngoài mà không hề nhìn thấy một tang thi nào, thậm chỉ đến lúc về căn cứ cũng không hề hay biết vừa bị tang thi vây, đây rõ ràng không phải may mắn bình thường nữa rồi.
- Ngươi đừng có cười dâm đãng như vậy chứ, thật đáng sợ.- Lạc Hoa hai tay che ngực, lủi ra cách xa Tiếu Mạn Sinh, vẻ mặt khiếp sợ.
- Cút!
Tiếu Mạn Sinh vừa dứt lời, một bóng đen từ phía trước đã nhào tới, dọa cô nhảy dựng lên, nếu không phải biết xung quanh đây có người cô đã dùng đao bằm người này ra rồi. Tiếu Mạn Sinh khiếp sợ vỗ về trái tim của mình, kéo thấp mũ trùm đầu xuống, không nói gì.
Hai tay chống lên hai bên thành ghế, vây người con gái nhỏ nhắn càng thêm áp sát về phía sau. Ánh mắt Dịch Quân xoay chuyển, khi nhìn đến chiếc áo khoác che kín hết cả người trước mắt, hắn có chút nghi ngờ nghiêng đầu, giơ tay ý đồ muốn kéo mũ áo của cô xuống.
Trên trán Tiếu Mạn Sinh chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Là nam chính! Hắn tại sao lại vừa vặn lúc cô lên tiếng mà xuất hiện cơ chứ, quả thực muốn giết người mà.
- Các ngươi đang làm gì đấy?- Ngay lúc bàn tay Dịch Quân chạm đến mũ áo của cô, một giọng nói mạnh mẽ vang lên, thành công ngăn lại hành động của hắn.
Kim Ưu từ trên sàn đấu chậm rãi bước đến , ánh mắt hắn dán chặt vào Dịch Quân, vẻ mặt như lâm đại dịch, một lát sau, hai người đã mặt đối mặt với nhau. Cảnh tượng này Tiếu Mạn Sinh có thể miêu tả bằng một câu: Sấm rung chớp giật. Cả hai đều có thể cảm nhận được khí tràng mạnh mẽ của đối phương, tâm đề phòng cũng nhấc lên, ánh mắt không tự chủ được trở nên sắc bén. Kim Ưu là người mở miệng trước:
- Đây là người của ta, đừng có động vào.
Dịch Quân "a" một tiếng cười khẩy:
- Người của ngươi? Lấy cái gì để chứng minh?
- Đây là vợ nhỏ do ta dùng 500 cân vật tư đổi lấy, không phải người của ta chẳng lẽ là của người.
Tiếu Mạn Sinh vẻ mặt như nuốt phải ruồi bọ. Cái kịch bản này MN rốt cuộc là ai nghĩ ra. Lạc Hoa đang ở bên cạnh xem kịch cũng không tin nổi vào tai mình, há hốc miệng. Còn có thể như vậy được sao?
Còn có thể máu chó đến vậy được sao!
Kim Ưu sau khi phân liệt chính là một tên diễn xuất thành nghiện. Mà hắn ta diễn một mình còn chưa đủ, còn muốn người khác phải diễn với mình, ánh mắt xoay chuyển nhìn Tiếu Mạn Sinh:
- Qua đây.
Hắn nghĩ mình đang gọi vật nuôi hay sao? Tiếu Mạn Sinh trừng mắt, qua mũ trùm đầu đã che kín cảm xúc của cô, người ngoài chỉ nhìn thấy cô từ trên ghế ngồi đứng dậy, hai đứng không vững lung la lung lay bước đến gần Kim Ưu. Tuyệt đối không phải là cô sợ hắn, chỉ là cô đang kìm nén không trực tiếp thượng cẳng tay hạ cẳng chân, trong lòng đã sớm lôi mười tám đời tổ tông của hắn ra thăm hỏi một lượt rồi. Kim Ưu cực kì có phong độ của tổng tài bá đạo, Tiếu Mạn Sinh vừa đi qua, hắn liền nâng cằm hất mặt, kéo cô về phía mình thị uy với Dịch Quân.
Dịch Quân đăm chiêu nhìn Tiếu Mạn Sinh. Cuối cùng, hắn vẫn không nói gì, giống như hạ quyết tâm, quay mặt liền bước thẳng ra ngoài, không nói thêm một câu nào nữa. Một người đến cả mặt cũng không dám lộ ra trước mặt hắn, cho dù đó có là Tiếu Mạn Sinh thật sự hàng thật giá thật có thể chạy thoát ra khỏi đàn tang thi thì hắn cũng sẽ quyết tâm không vạch mặt cô làm gì cả. Thật ra, thời khắc nghe thấy cô phun ra một chữ 'cút' hắn đã nắm chắc bảy phần đó là Tiếu Mạn Sinh nhưng mà trong lòng lại có chút giận dỗi, sau khi thoát được cô không đến tìm hắn mà lại chạy đến bên thằng cha nhìn qua là thấy không bình thường kia, bảo hắn không tức là nói dối.
Nghĩ đến đây, Dịch Quân bỗng khựng lại, trong đầu nhảy ra một suy nghĩ. Chẳng lẽ là cô đang giận dỗi hắn không chịu cứu cô vào thời điểm đó, vì thế nên đến cả mặt của hắn cũng chẳng muốn nhìn nữa? Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy suy luận này là con đường đúng đắn, không nhịn được quay lại nhìn phía sau. Cảnh tượng làm cho hắn sửng sốt xảy ra. Người con gái vốn trầm mặc thu người lại đã không còn, hiện tại, cô hơi khom người, dùng tay giữ chặt áo khoác, mà dưới chân cô là, khuôn mặt của Kim Ưu. May mắn Tiếu Mạn Sinh không giống nữ chính Diêu Man đi giày cao gót cao năm sáu phân, nếu không khuôn mặt vốn liếng này của Kim Ưu cũng không giữ nổi nữa.
Kim Ưu mặc dù may mắn nhưng mà làm sao thoát được người đã từng đọc qua cốt truyện như Tiếu Mạn Sinh. Kim Ưu có một khuyết điểm chính là, may mắn của hắn có thời gian đông lạnh sau mỗi lần sử dụng cường độ cao. Trận vừa rồi Từ Nghiêm bại trận nhưng thành công hao hết may mắn của Kim Ưu, hiện tại hắn vẫn đang trong thời gian hồi may mắn, Tiếu Mạn Sinh không sợ đang giơ chân định đạp hắn bỗng dưng bị ngã gãy chân đâu.

Bình Luận (0)
Comment