Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần, Ngươi Đoạt Diễn

Chương 42

Edit: LoBe

* * *

"Duyệt Nhi!"

Trong yến tiệc, Dư Duyệt có uống vài chén với mấy vị quý nữ, sau đó lền rời khỏi tới hồ nước trong rừng đào hòng gió giải rượu, đương nhiên cũng là cho Bạch Du Nhi luôn chăm chú nhìn nàng trong yến hội một cơ hội, nếu không bản thân phản kích kiểu gì được?

Dư Duyệt nghe thấy thanh âm khổ sở lại thấp thỏm của Bạch Du Nhi, xoay người, y phục hồng phấn nhẹ nhàng tạo thành một đường cung trong hông trung, tựa tiên tử cưỡi gió đi tới, nàng chỉ đứng yên ở đó, nhưng lại là tiêu điểm của vạn vật, phong hoa vô song, mỹ đến mộng ảo.

"Bạch đại tiểu thư, có việc gì sao?"

Cơ thể Bạch Du Nhi cứng đờ, cắn môi, "Ngươi thật sự muốn chúng ta trở thành người xa lạ?"

Dư Duyệt cười khẽ, vuốt khăn lụa, ánh mắt thanh đạm nhìn về phía nàng ta, chậm rãi nói:

"Bằng không Bạch đại tiểu thư cho rằng bổn cung phải đối diện với người trong lúc nguy nan lại muốn đẩy bổn cung chắn đao giúp như thế nào đây?"

Sắc mặt Bạch Du Nhi trắng bệch, tiến lên một bước, vội vàng giải thích:

"Duyệt Nhi, ta thật sự không cố ý, ngươi biết tình huống lúc đó mà, ta ta ta.." Nàng ta bụm mặt, thương tâm nói: "Ta cũng bị dọa đến choáng váng."

"Cho nên bổn cung ta đây phải làm một người tốt, tự nguyện chết vì ngươi?" Dư Duyệt châm chọc cười, nàng chưa từng chủ động thay đổi cốt truyện, nhưng nếu không phải Bạch Du Nhi lòng tham không đáy, bị lợi ích che mờ mắt lại còn ích kỷ, thì nàng lấy cơ hội đâu mà phản công?

Thời điểm ở chùa Hương Sơn, là Bạch Du Nhi mơ thấy trượng phu kiếp trước của mình, trong lòng có quỷ, chạy đến sau núi, tuy là tử kiếp của Trường Ninh, nhưng dù gì Trường Ninh cũng đã cứu Bạch Du Nhi, nhưng nàng ta thứ nàng ta hồi báo là cái gì?

Hiện tại không biết lỗi, còn luôn ấy đủ loại lý do bào chữa cho mình, a~!

"Duyệt Nhi, tại sao ngươi có thể nói như vậy?" Bạch Du Nhi không dám tin tưởng lùi về phía sau một bước, không tin được rằng Dư Duyệt có thể khắc nghiệt như vậy.

"Bằng không ngươi cho rằng bổn cung phải nói như thế nào?"

Ánh mắt Dư Duyệt nhàn nhạt quét qua người nàng ta, rõ ràng không có nửa điểm khinh miệt, nhưng lại khiến Bạch Du Nhi bất kham tới cực điểm, sắc mặt nàng ta hết trắng lại hồng, mấp máy môi nhưng không nói được lời nào.

Nếu lúc này Dư Duyệt chất vấn, phẫn nộ, hay thất vọng, nàng ta đều có biện pháp ứng đối. Chính là nàng lại nhẹ nhàng bâng cơ, đi thẳng vào vấn đề, trong lúc nhất thời trong lòng Bạch Du Nhi đầy các loại cảm xúc khác nhau.

"Hảo, nhớ tới tình cảm lúc trước, sự việc kia bổn cung sẽ không so đo. Tuy nhiên không được xuất hiện trước mặt bổn cung nưa, nếu không không nói bổn cung là vị hôn thê của Tam hoàng tử, cũng vẫn là một quận chúa cao quý." Dư Duyệt híp đôi mắt đào hoa, khí thế hoàng gia trút xuống, cao cao tại thượng "Gây khó dễ cho ngươi, chỉ cần một câu."

"Ngươi.."

Sắc mặt Bạch Du Nhi tím lại, trong mắt rốt cuộc không che giấu nổi ghen ghét, cả người khẽ run, một câu "vị hôn thê của Tam hoàng tử" hoàn toàn đánh tan tia do dự cuối cùng của nàng ta, cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu khinh miệt nhìn Dư Duyệt, "Trường Ninh quận chúa, Dư Duyệt ngươi là quận chúa vô hạn vinh sủng thì sao? Tam hoàng tử thú ngươi bất quá chỉ vì thân phận của ngươi, người hắn ái thực sự chỉ có ta."

Dư Duyệt nhíu mày, ánh mắt nhìn Bạch Du Nhi tựa như nhìn một đứa trẻ, "Ngươi nói bậy cái gì vậy?"

"Nói bậy? Mỗi đêm chúng ta đều đầu ấp tay gối, hắn đưa cho ta hoa hồng, hắn đưa cho ta vòng tay, giúp ta đối phó di nương thứ mẫu, còn nói sau này sẽ thú ta."

Bạch Du Nhi vén ống tay áo lên, ánh kim của vòng tay xa hoa lộng lẫy đập vào mắt Dư Duyệt.

"Thấy không? Vòng tay khắc hoa hồng này là hắn tự tìm người chế tạo, hắn nói ta nóng bỏng như đóa hồng đỏ."

Dư Duyệt gắt gao nhìn chằm chằm tay Bạch Du Nhi, sắc mặt trắng bệch, cơ thể loạng choạng..

Thấy vậy, trong lòng Bạch Du Nhi cực kỳ thống khoái, mặt đầy ý cười đắc ý mà nhìn Dư Duyệt, "Cho dù ngươi được sủng ái thì sao vị hôn phu của ngươi lại không thích ngươi!"

"Câm miệng, ngươi không biết xấu hổ!"

"Không biết xấu hổ? Ta ái hắn bao nhiêu năm rồi ngươi biết không? Dựa vào cái gì mà ngươi muốn gì được nấy, do ngươi đầu thai tốt sao?" Mắt Bạch Du Nhi đỏ sậm trùng lớn nhìn Dư Duyệt, toàn bộ không cam lòng oán giận từ kiếp trước nàng ta sống trong một tiểu thế gia, cả đời bị thứ muội đạp dưới chân nhanh chóng bùng nổ, "Tam hoàng tử là của ta, sau này chi vị hoàng hậu cũng là của ta, ta muốn đạp các ngươi dưới chân ta, khiến các ngươi không thể chết tử tế."

"Tiện nhân."

Dư Duyệt tiến lên chính là một cái tát, lại bị Bạch Du Nhi nắm mạnh tay nàng, trong mắt nàng ta là cảm xúc u ám, nụ cười thực hiện được ý đồ, một luồng hương thơm ngọt ngào thổi qua, mí mắt Dư Duyệt nặng xuống, cơ thể mềm mại ngã xuống mặt đất..

()
Bình Luận (0)
Comment