Edit: LoBe
"Quận chúa, mạn đà hương của người quả nhiên lợi hại."
Vốn dĩ người trúng mê hương nằm trên mặt đất lúc này lẳng lặng đứng dưới bóng đào bên bờ hồ, lạnh nhạt nhìn Bạch Du Nhi biểu diễn.
"Mạn đà la tuy mê hoặc tâm trí, bất quá chỉ là làm lộ ra bản chất xấu xa nhất của một người mà thôi." Lá đào chậm rãi rơi trước mặt Dư Duyệt, còn nàng thì không chút để ý, giải thích.
"Hừ, Bạch Du Nhi này thật khiến người ghê tởm." Yến Ngữ phỉ nhổ, trên mặt là không hề che dấu chán ghét, "Tư thông với nam nhân ngay trong khuê phòng còn đắc ý như vậy, quả thực nên tròng lồng heo."
"A, nếu nam nhân ấy là hoàng tộc, hoặc sau này trở thành đế vương, thì trong mắt thế nhân cũng chỉ là một hồi phong lưu mà thôi" Dư Duyệt khẽ đẩy lá đào vào trong hồ sen đã úa tán, không cho là đúng nói một câu.
"Nàng ta ngàn vạn lần không nên đó là xuống tay với quận chúa, dám có suy nghĩ muốn hủy hoại trong sạch của người, tội không thể tha, quận chúa, để thuộc hạ giết nàng ta." Trên tay Yến Họa xuất hiện độc tiêu, trong mắt tràn đầy sát ý lạnh băng.
Dư Duyệt khẽ lắc đầu, khóe miệng khẽ nhếch, "Muốn giết nàng ta, lúc nào cũng có thể, nhưng là a." Nàng nhặt một hòn đá nhỏ ném vào lá đào trên mặt hồ, nhẹ nhàng nói: "Hãm sâu vào trong đó, biết rõ điều mà nàng ta mơ ước đang ở bở bên kia, phồn hoa tựa như chỉ cần giơ tay là có thể với tới. Đáng tiếc trừ bỏ đau khổ giãy giụa, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình lụi tàn ngay ở bờ bên này."
Trường Ninh trả giá luân hồi đại giới, Bạch Du Nhi chỉ cần chết đi, đủ sao?
Nam nữ chủ không phải thâm tình không đổi sao? Nàng liền thành toàn bọn họ, chỉ là a, cá và gấu không thể cùng sống chung, tình yêu và quyền lợi, chỉ có thể chọn một trong hai!
Đương nhiên Dư Duyệt sẽ không cho họ có quyền lựa chọn.
"Chuẩn bị tốt rồi chứ?"
"Quận chúa yên tâm." Yến Ngữ cung kính trả lời.
"Mang đi đi."
"Vâng."
Yến Ngữ gọi hai cái Yến vệ tới, lắc mình một cái liền đem Bạch Du Nhi tới nơi mà nàng ta nên tới.
"Yến Họa, ngươi lui xuống trước đi, ta muốn yên lặng đứng ở đây một lúc."
"Quận chúa?" Yến Họa có chút do dự, chỗ này của rừng đào vốn là nơi hẻo lánh ít người, đây cũng là lí do Bạch Du Nhi toan tính động thủ với quận chúa, cũng may quận chúa sớm đã có chuẩn bị, nếu không..
Nhưng là hiện tại để quận chúa một mình ở đây..
"Không cần o lắng."
Yến Họa rối rắm nhìn thoáng qua Dư Duyệt, cuối cùng vẫn nói một câu "Nếu có chuyện gì, người gọi một tiếng, thuộc hạ liền tới ngay.", sau đó hành lễ rời đi.
"Lục biểu ca, càng trên cao thì càng nhìn được xa, nhưng một mình ở trên cây thưởng cảnh, chẳng phải là quá tịch mịch sao?" Dư Duyệt nhìn chân trời xanh xanh phía xa, nhẹ giọng nỉ non nói.
"Trời xanh quang đãng, hồ nước trong suốt, chẳng trách Trường Ninh bỏ qua náo nhiệt bên kia."
Gió mát mang theo một luồng mai hương thanh nhã nhàn nhạt, bên cạnh Dư Duyệt xuất hiện một nam tử cẩm bào bạch nguyệt, cùng nhìn về hồ sen giống Dư Duyệt.
"Cảnh vật tất nhiên là đẹp." Dư Duyệt gật đầu, ngữ khí mềm nhẹ, cảnh sắc đầu mùa đông hơi tiêu điều nhưng trong mắt nàng vẫn trân quý hơn so với việc nhiều năm trong hư không.
"Tại sao Lục biểu ca lại xuất cung?"
Dư Duyệt chuyển mắt nhìn về phía hắn, vị Lục hoàng tử điện hạ này cơ thể vẫn luôn suy nhược, Hoàng hậu tất nhiên sẽ không tùy ý cho phép hắn xuất cung. Lúc nãy nhìn thấy hắn ngồi xe lăn lẫn trong đám khách quý, trong lòng Dư Duyệt còn xoẹt qua tia kinh ngạc trong cái chớp mắt.
Mạc Ly Dạ khẽ cười một tiếng, "Mẫu hậu cũng rất thích ngươi."
Ý tứ là Hoàng hậu thật đồng ý? Dư Duyệt không tin nổi nhìn hắn một cái, tính tình Hoàng hậu thẳng thắn, đối với Dư Duyệt cũng không địch ý gì, nhưng dù sao nàng cũng là vị hôn thê cả Tam hoàng tử, nói thích.. Bản lĩnh trợn mắt nói dối của vị Lục hoàng tử này cũng quá giỏi rồi.
"Trường Ninh, hôm nay dù sao cũng là ngày cập kê của ngươi, hơn nữa ngươi đây là hại người hại mình." Mạc Ly Dạ bỗng nhiên thu lại ý cười, mắt phượng vẫn ôn nhuận như cũ, lại khiến người khác cảm thấy cực kì áp bách.
Lông mi Dư Duyệt rung động một chút, cúi đầu cười nói, "Nhưng cũng là thời điểm thích hợp nhất, không phải sao?" Chỉ có ở ngày quan trọng như hôm nay, mới có thể khắc sâu vào tâm trí người khác nhất, cũng vì vậy mà Dư Duyệt mới có thể thoát khỏi quan hệ với Mạc Ly Cẩn.
Thái hậu tuy sủng nàng, nhưng nàng bất quá là một cái thế thân để bà ta cứu rỗi sự áy náy mà thôi, còn Mạc Ly Cẩn lại là tôn tử ruột bà ta sủng ái nhất. Nếu phải lựa chọn một trong hai, bà ta tất nhiên sẽ ngả về phía Mạc Ly Cẩn, chỉ có đem sự tình nháo đủ lớn, mới có thể hoàn toàn phá hủy ý tưởng muốn ba phải của Thái hậu.
Cho dù sau hôm nay, thanh danh của Dư Duyệt có thể bị tổn hạ, trở thành đối tượng vừa đáng buồn vừa đáng cười nơi kinh thành, nhưng thì làm sao? Nàng có phẩm cấp có đất phong, vẫn là nhất phẩm quận chúa hoàng thất, là nữ nhi Vĩnh Bình trưởng công chúa, là hài tử Hoàng Quý Phi sủng ái nhất, người khác vẫn phải cung kính với nàng như cũ, không phải à?
Vả lại thứ như thanh danh này, quan trọng nhưng cũng không quan trọng, muốn nghĩ như nào thì nghĩ thôi.
Mạc Ly Dạ im lặng nhìn Dư Duyệt một lúc.
Dư Duyệt cũng không mở miệng nữa.
Hai người chỉ lẳng lặng đứng bên hồ, gió đông thổi tới mang theo hàn ý, nhìn mặt hồ sen lụi tàn uể oải, tâm tư thoạt nhìn tịch mịch tựa như mặt hồ, kỳ thật sâu không thấy đáy, ai cũng không có cách nhìn thấu suy nghĩ đối phương.