Mau Xuyên Nữ Xứng: Sủng Ngươi, Hắc Hoá Nam Thần

Chương 107

Động tác của hắn rất nhỏ, nhưng Yến Lạc vẫn là mẫn cảm nhận ra, đôi mắt hơi chớp chớp, tiếp tục cười túm Lục Bất Trì vào trong phòng.

Một cô nhóc bất quá năm sáu tuổi có sức lực gì đâu, Lục Bất Trì nhìn cái trán đã ra một tầng mồ hôi mỏng của cô, bước chân vẫn là đuổi kịp.

Bị kéo đến mép giường, cô nhóc rốt cuộc buông tay, quay đầu lại ôm một cái ghế nhỏ chạy đến mép giường.

Một đôi mắt to ngập nước chớp chớp, "Đại ca ca, hẳn là anh đã mệt rồi? Vừa nãy ở trên xe sao không nghỉ ngơi một chút a? Ba ba nói như vậy không phải đứa trẻ ngoan, anh nằm xuống nghỉ ngơi, Lạc Lạc kể chuyện xưa cho anh được không?"

Lục Bất Trì nhìn cô dọn ghế, nhìn cô chạy tới, lại không nghĩ tới cô buông ghế xuống nói ra một phen lời nói như vậy.

Nhịn không được nghẹn họng, sau đó dưới yêu cầu mãnh liệt của Yến Lạc ngồi dựa vào đầu giường.

Một đôi mắt đen lẳng lặng nhìn Yến Lạc đang ngồi trên ghế nhỏ ở trước mắt, tựa hồ muốn nhìn thấu cô rốt cuộc là suy nghĩ cái gì.

Chịu đựng ánh mắt của nam thần có giá trị hắc hóa cao tới 96, nội tâm Yến Lạc run rẩy, trên mặt trấn tĩnh mở quang não mà khi vừa sinh ra không lâu đã được cấy vào cổ tay cô.

Loại này thiết bị thông tin cao đẳng này cũng không phải người bình thường có thể có được.

Trước mặt hiện ra một màn hình màu lam nhạt, bên tai truyền đến âm thanh nhắc nhở có chút lạnh băng của hệ thống, Yến Lạc mở ra kho chứa đựng văn kiện trong quang não của mình, thành công tìm được một ít truyện cổ tích ở vị diện này.

Tùy ý tìm một quyển, hắng giọng, Yến Lạc liền bắt đầu đọc.

Thanh âm mềm mềm mại mại ở bên tai vang lên, nhưng thật ra không có gập ghềnh gì, Lục Bất Trì nhìn cô, nghe truyện cổ tích ấu trĩ, trong lòng có chút dở khóc dở cười.

Trong lòng lại quỷ dị mà bình tĩnh lại, âm thanh lửa đạn chiến loạn vẫn luôn ồn ào náo động ở bên tai chậm rãi bị thanh âm của cô nhóc này thay thế.

Cũng không biết lòng mang tâm tình gì, liền như vậy an an tĩnh tĩnh nghe trong chốc lát, Lục Bất Trì hơi hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.

Không trung xanh thẳm, tán cây xanh biếc, thường thường có một con chim bay qua, một mảnh yên lặng tường hòa, cũng thời khắc nhắc nhở Lục Bất Trì, nơi này một chút cũng không giống với địa phương trước kia hắn sinh hoạt.

Âm thanh mềm mại kia dần dần nhỏ lại, chợt dừng một chút, Lục Bất Trì hoàn hồn, quay đầu đi xem cô nhóc này.

Liền thấy Yến Lạc ngáp một cái, khóe mắt thấm ra một chút nước mắt, cô nâng tay nhỏ xoa xoa, còn buồn ngủ.

Rõ ràng vừa mới tỉnh ngủ không bao lâu, đọc chuyện xưa trong chốc lát liền lại mệt nhọc.

Thấy Lục Bất Trì vọng lại đây, cô bé ngồi thẳng lại, có chút tự tin không đủ lẩm bẩm, "Em chính là ngày hôm qua ngủ không tốt, cho nên hôm nay mới buồn ngủ như vậy."

Lục Bất Trì nhìn biểu tình nhỏ kia của cô, khóe môi rốt cuộc vẫn là không nhịn xuống ngoéo một cái, ngay sau đó lại mím thẳng.

Lại đọc hai câu, Yến Lạc lại lần nữa ngáp một cái, cảm thấy cái ghế dưới mông có chút cứng.

Đôi mắt to dạo qua một vòng, sau đó bay tới chỗ trống bên cạnh Lục Bất Trì.

Thân mình mềm mại mang theo mùi sữa cọ lên, nhưng thật ra rất quy củ, hoàn toàn không chạm vào hắn, thân mình Lục Bất Trì hơi hơi cứng đờ.

Tuy rằng cái giường này rất lớn, nhưng vẫn là có chút thân cận quá, loại hơi thở xa lạ này làm cả người Lục Bất Trì khó chịu.

"Ngô.. Lạc Lạc nằm kể chuyện cho tiểu ca ca được không? Tiểu ca ca, anh nhắm mắt lại một lát liền có thể ngủ." Âm thanh mềm mại mang theo một chút rối rắm vang lên, không đợi Lục Bất Trì tiếp tục nói cái gì, Yến Lạc tiếp tục đọc truyện.
Bình Luận (0)
Comment