Một đống tuổi còn ở trước mặt một đứa nhỏ mười tuổi cưa sừng làm nghé, nội tâm Yến Lạc chảy xuống một hàng nước mắt chua xót.
Bất quá hiệu quả lại lộ rõ, tuy rằng không có giảm giá trị hắc hóa, nhưng cũng không có tăng thêm không phải sao? Lại còn thành công đến gần bên người Lục Bất Trì, hơn nữa không khiến hắn quá phản cảm.
Không tồi không tồi, còn tính thắng lợi.
Tiểu Phấn Hồng vẫn luôn yên lặng nhìn ký chủ nhà mình bán manh làm nũng hoàn toàn dễ như trở bàn tay, nhịn không được mở miệng, "Không nghĩ tới ký chủ làm chuyện khác không được, nhưng ở phương diện này lại là một tay thành thạo a!"
Cái gì gọi là làm chuyện khác không được? Chúng ta suy xét kĩ rồi mới nói nha. Mặt mỉm cười.
"Bất quá ký chủ, ngài thật đúng là manh đến chỗ sâu trong tự nhiên ngốc," Ngay cả chuyện đọc truyện cổ tích cho nam thần nghe đều nghĩ ra được, còn có cái gì ngài không thể làm?
"Vậy em xem như yêu đến chỗ sâu trong tự nhiên mắng chửi người sao? Được rồi, em câm miệng đi." Yến Lạc tiếp tục mỉm cười.
Xem nhẹ oán niệm của Tiểu Phấn Hồng, tiếp tục tận chức tận trách đọc đồng thoại, chẳng qua thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Lục Bất Trì đang nửa híp mắt lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, hơi mang theo một tia phức tạp nhìn thoáng qua Yến Lạc nói là kể chuyện xưa cho hắn, nhưng cuối cùng chính mình lại ngủ mất.
Cô bé nghiêng người nằm, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đáng yêu mang theo điểm điểm hồng nhuận.
Váy công chúa hồng nhạt xõa tung trên giường, như cánh hoa nở rộ, lộ ra bắp chân trắng nõn nhỏ xinh.
Cánh môi phấn nộn của cô hơi hơi mở ra, nhẹ nhàng nhợt nhạt hô hấp.
Bộ dáng hoàn toàn vô ưu vô lự.
Lục Bất Trì chậm rãi ngồi dậy, cửa phòng cũng ở ngay lúc này bị mở ra.
Là người máy quản gia của biệt thự, rà quét thấy Yến Lạc đang ngủ say, trước người nó xuất hiện một hình chiếu màu lam nhạt, biểu hiện người của bộ đăng ký đã tới rồi, bảo hắn xuống lầu.
Sợi tóc màu đen của Lục Bất Trì rũ xuống, lại nhìn thoáng qua Yến Lạc, thu hồi ánh mắt, tay hơi nâng lên vỗ cái trán một chút, mới vòng qua Yến Lạc xoay người xuống giường.
Tới lầu một, phần lớn trình tự Yến Tề đều đã làm tốt, chỉ còn bước thu thập tin tức gien của Lục Bất Trì sau đó tồn trữ vào trong cơ sở dữ liệu.
Phối hợp làm xong hết thảy trình tự, Yến Tề cũng đưa tin tức của Lục Bất Trì vào quang não phía trước đã chuẩn bị tốt, giao cho hắn.
Sau đó giương mắt nhìn nhìn trên lầu, tựa hồ lơ đãng mở miệng, "Lạc Lạc đâu?"
"Kể truyện cổ tích, chính mình ngủ rồi." Lục Bất Trì nhẹ giọng đáp lời, đem phần bén nhọn của quang não đâm vào cổ tay, bên tai vang lên âm thanh hệ thống khởi động.
Lục Bất Trì hoạt động cổ tay một chút.
Có chút đau.
Tựa hồ cũng từng có trải nghiệm như vậy, Yến Tề hiểu rõ cười khẽ một tiếng, "Để con bé ngủ đi, đêm qua bởi vì muốn đi đón con, làm ầm ĩ hơn nửa đêm cũng chưa đi ngủ."
Lục Bất Trì nghe được lời này sửng sốt, sau đó cũng ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai.
Vì đón hắn?
"Đinh -- giá trị hắc hóa của Lục Bất Trì -1 (95/100)"
"Thời gian còn sớm, tuy rằng ba sẽ đảm nhiệm trách nhiệm dạy dỗ con, nhưng chương trình học cơ sở vẫn phải tới trường học tập, con qua bên kia đổi một bộ quần áo, ba mang con đi đưa tin."
Lục Bất Trì không có dị nghị gì.
Chờ đến khi Yến Lạc lại lần nữa tỉnh lại, sắc trời đã có chút tối tăm, chớp mắt to, mới phát hiện chính mình còn nằm trên giường Lục Bất Trì, mà Lục Bất Trì lại là không thấy bóng dáng.
"Tiểu Phấn Hồng!"
Tiểu Phấn Hồng đột nhiên bị dọa sợ, trong âm thanh mang theo hoảng sợ, "Ký chủ thân ái, ngài làm sao vậy?"
" Em xem, giá trị hắc hóa cư nhiên giảm một chút! Chị đã nói biện pháp của chị hữu dụng rồi mà, phải không? "
Tiểu Phấn Hồng:"..."