“Đại Nhi không dám hy vọng xa vời thứ khác, ngày ngày đêm đêm đều muốn bệ hạ và việc điều trị cơ thể của mình.”
“Ở trong nhà thần thiếp đã từng liên lụy cha mẹ, vào cung lại muốn liên lụy bệ hạ… Đại Nhi thật sự rất hổ thẹn.”
“Bệ hạ chán ghét Đại Nhi cũng là chuyện theo lý thường… Đại Nhi không oán, không hối hận.”
Nàng hơi hơi khép đôi mắt, tầm mắt xanh đen nhàn nhạt cất giấu sự mỏi mệt sâu sắc.
“…”
Chiêu Thánh Đế lật người lại đây, đối mặt với mặt mình.
Hắn nhìn Ngu Đại không nâng dậy nổi nửa phần lực dư thừa để ứng phó với mình, híp nửa mắt: “Nàng thật sự không biết?”
“… Bệ hạ muốn Đại Nhi biết cái gì đâu.”
Ngu Đại trông như cực kỳ mệt mỏi, dựa vào trên vai Chiêu Thánh Đế, hô hấp nhẹ đi rất nhiều, giống như giây tiếp theo sẽ tan đi theo gió.
Nghĩ như vậy khiến trong lòng đế vương còn trẻ tuổi căng thẳng.
Hắn kéo chăn lên trên, bao bọc người này càng sâu.
“Nhà họ Ngu không dạy nàng đọc sách à? Thượng Thư còn không rõ là thứ gì, thật mất mặt.”
Chiêu Thánh Đế nói ác liệt.
“…” Bả vai người trong lòng ngực khẽ run, trong giọng nói có chứa vài phần xấu hổ: “… Thần thiếp, từ nhỏ thần thiếp đã không thích đọc sách…”
“…”
“Từng nghĩ giống như Thư Phi, viết thơ tình cho bệ hạ… Nhưng, nhưng ngay cả bút thần thiếp cũng không nắm được tốt… Là, là thần thiếp vô dụng…”
Nói xong, Quý Phi nhẹ nhàng hướng chui vào trong lòng ngực hắn, làm như không muốn gặp lại người.
“…”
Động tác nhỏ đáng yêu này khiến sự nghi ngờ trong lòng Chiêu Thánh Đế biến mất.
Hắn cười vài tiếng: “Vô dụng cái gì? Quả nhân thích dáng vẻ đần độn này của nàng.”
“… Thần thiếp, thần thiếp không ngốc đâu…”
Ngu Đại vươn ra vòng tay mềm yếu như không có xương quấn lấy eo nam nhân. Nàng nới lỏng cơ thể mình trong lòng ngực Chiêu Thánh Đế, dựa cực gần vào hắn.
“Thần thiếp biết, bệ hạ thích thần thiếp… Thần thiếp hiểu hết… Thần thiếp không ngốc đâu.”
“Đúng vậy.”
Chiêu Thánh Đế ôm người đầy cõi lòng, phát ra tiếng than thở thỏa mãn: “Quả nhân thích nhất nàng.”
Nhân nhi trong lòng ngực im lặng trong chốc lát rồi nhỏ giọng hỏi: “Chẳng sợ thần thiếp không có học thức như Hàn tỷ tỷ?”
“Không được so sánh với nàng ta.”
Nhắc tới Hàn Tử Nặc, Chiêu Thánh Đế vẫn là có chút không vui.
“… À. Vậy, vậy thần thiếp không bằng Thư Phi. Thần thiếp không biết viết thơ tình, bệ hạ vẫn sẽ rất thích thần thiếp chứ?”
“…”
“Nàng đó.”
Chiêu Thánh Đế không có cách nào với vật nhỏ đang cố chấp, chỉ có thể nói: “Đúng, đúng thế. Dù Đại Nhi không biết những cái đó, quả nhân cũng sẽ rất thích Đại Nhi.”
Trên thực tế, nếu Đại Nhi thật sự không hiểu những cái đó, có lẽ còn tốt hơn.
Trong lòng hắn sẽ đối với người này yên tâm hơn rất nhiều.
“Vâng ~”
Cuối cùng người trong lòng ngực mới vừa lòng.
Khi tiểu muội tiến vào đã là thời gian bữa tối.
Chiêu Thánh Đế gọi lão thái giám mang tất cả các hồ sơ còn chưa xem xong đưa đến cung Lạc Hoàng để xem.
Hắn giống như vô tình mở ra một hồ sơ trước mặt Ngu Đại đang học tập mài mực, tạo ra tiếng vang, dẫn nàng nhìn qua.
“…”
Ngu Đại biết mài mực, nhưng là nàng lúc này sẽ không biết.
Cho nên làm cho tay dơ bẩn. Nơi này một khối nước mực nước, chỗ đó một chút nước mực, cố tình biểu cảm còn muốn giả vờ vô cùng nghiêm túc.
Cũng khiến mọi người trong cung đều tin tưởng, Quý Phi nương nương thật sự sẽ không biết mài mực.
Khi tiểu muội tiến vào đã là thời gian bữa tối.
Chiêu Thánh Đế gọi lão thái giám mang tất cả các hồ sơ còn chưa xem xong đưa đến cung Lạc Hoàng để xem.
Hắn giống như vô tình mở ra một hồ sơ trước mặt Ngu Đại đang học tập mài mực, tạo ra tiếng vang, dẫn nàng nhìn qua.
“…”
Ngu Đại biết mài mực, nhưng là nàng lúc này sẽ không biết.
Cho nên làm cho tay dơ bẩn. Nơi này một khối nước mực nước, chỗ đó một chút nước mực, cố tình biểu cảm còn muốn giả vờ vô cùng nghiêm túc.
Cũng khiến mọi người trong cung đều tin tưởng, Quý Phi nương nương thật sự sẽ không biết mài mực.
Tiểu muội thấy, còn hơi cạn lời. Nương nương nhà bọn họ, thật sự quá mềm yếu quý giá, một chút việc vặt cũng không làm được… Nghĩ như vậy, tiểu muội còn nhìn vài lần về phía Chiêu Thánh Đế, sau đó nhẹ nhàng thở ra: May mắn bệ hạ không chê nương nương.
Chiêu Thánh Đế mở ra hồ sơ, bên trên viết cuộc đời của hoàng đế đời trước.
Ngu Đại đọc đã hiểu nhưng lúc này nàng đang giả vờ mù chữ.
Vì thế...