Chiêu Thánh Đế lập tức thấy, bàn tay và trên mặt người nọ còn mang theo nước mực. Đôi thủy mắt nghi hoặc nhìn qua, nhìn chằm chằm hồ sơ một lát, sau đó thì di chuyển qua chỗ khác.
Động tác mài mực trên tay càng nhanh, nếp uốn giữa mày chưa từng rút đi.
Nàng nhìn không chớp mắt động tác trên tay, dường như đang dần dần tìm được bí quyết.
“…”
Thấy thế nào cũng không giống như dáng vẻ xem hiểu.
Lúc này Chiêu Thánh Đế mới tin tưởng, Quý Phi của hắn thật sự có “văn hóa thấp”.
Đương nhiên, mực nước khi mài mực mới vừa bắn lên chỗ quần áo phần ngực không tính.
Chiêu Thánh Đế âm thầm thở dài. Nghĩ ông Ngu cũng là trọng thần quan cư nhị tam phẩm, sao nuôi ra được cô con gái ngây thơ… như vậy chứ.
Nhưng mà.
Ngây thơ chút cũng tốt.
Ít nhất trong lòng chỉ biết nghĩ hắn, không thèm nghĩ một ít chuyện không nên nghĩ.
“… Bệ hạ.”
Tiếng nói mềm nhẹ bên cạnh cắt ngang suy nghĩ của Chiêu Thánh Đế.
Chiêu Thánh Đế ngoái đầu nhìn qua: “Chuyện gì?”
Ngu Đại cắn môi dưới, đẩy đẩy nghiên mực về phía trước: “Đây… Xem như là mài tốt rồi sao?”
“…”
Chiêu Thánh Đế cứng họng cạn lời khi thấy đầu mực nước viết ra không nổi một chữ.
Hắn xoa xoa trán, xua xua tay đối với tiểu muội đang có vẻ mặt đau khổ ở bên cạnh.
Tiểu muội vội vàng nhận mệnh đi lên, tiếp nhận việc trong tay Ngu Đại: “Nương nương, để nô tỳ làm, người tạm nghỉ một lát đi.”
“… A.”
Quý Phi còn hơi ngây ngốc, dường như không hiểu rõ tại sao thay đổi người.
Cuối cùng Chiêu Thánh Đế nhịn không được, duỗi tay túm người ngồi lên trên đùi mình.
Hai tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh người nọ, Chiêu Thánh Đế bật cười nói: “Đại Nhi thật đúng là muốn mạng của quả nhân…”
“…”
Ngu Đại chớp chớp mắt, trong mắt đẹp tràn đầy khó hiểu: “Tại sao Đại Nhi muốn mạng của bệ hạ? Đại Nhi yêu quý bệ hạ còn không kịp…”
“Đại Nhi ngốc.”
Chiêu Thánh Đế không chuẩn bị giải thích với nàng.
Tốt nhất cả đời này Đại Nhi ngốc như vậy mới tốt, bằng không làm sao hắn an tâm đặt nàng ở bên cạnh.
Chiêu Thánh Đế gác cằm lên đầu vai nàng: “Đại Nhi đọc không hiểu chữ trong thư, nói vậy thì lời nói ngày thường đều phát ra từ nội tâm đúng không?”
Ngu Đại gật gật đầu: “Đó là tất nhiên.”
Nói xong, nàng dừng một chút, sau đó nghiêm túc bổ sung ý nho nhỏ, nói: “Nói chuyện ở trước mặt bệ hạ, tất nhiên phải nghiêm túc. Tội khi quân, Đại Nhi không có lá gan phạm vào.”
“…”
Vốn dĩ lời nói Chiêu Thánh Đế ái muội như vậy, cố tình Đại Nhi nghiêm túc nói tiếp ra vài ý “gần vua như gần cọp”, khiến hắn không nhịn được mà bật cười.
Trong ánh mắt vô cùng khó hiểu của Đại Nhi hắn cười rất lâu, Chiêu Thánh Đế dừng lại.
Ngón tay hắn khẽ vuốt qua khóe mắt của Ngu Đại, lẩm bẩm nói: “Nếu người trong thiên hạ đều giống như Đại Nhi thì thật tốt.”
Đều thành khẩn chân thành như vậy, đều thẳng thắn như vậy, đều vô hại như vậy.
“Thật là không thú vị lắm nha.”
Nhân nhi trong lòng ngực luôn có ý nghĩ kỳ quái, chỉ nghe nàng nói: “Nếu người trong thiên hạ giống như Đại Nhi cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng sẽ không biết làm, bệ hạ mới nên buồn rầu đó.”
“Bệ hạ chắc hẳn hy vọng người trong thiên hạ đều thông minh lanh lợi. Như vậy, bệ hạ mới có thể ít hao tổn tinh thần, cũng có thể xử lý ít tấu chương hơn.”
Ngu Đại thương tiếc, nhẹ nhàng hôn xuống lên môi của nam nhân. Nàng rầu rĩ ôm vòng eo của nam nhân: “Thần thiếp nghe Vương công công nói, gần đây bệ hạ rất bận, thân thể muốn kiệt quệ rồi, còn phải phân tâm lo lắng cho thần thiếp… Thần thiếp cũng sẽ đau lòng nha.”
Nếu những người khác nói cái gì “người trong thiên hạ nên thông minh lanh lợi”, phản ứng đầu tiên của Chiêu Thánh Đế tuyệt đối là: “Ngươi hy vọng người trong thiên hạ đều có năng lực tạo phản à?”
Vậy còn muốn quan viên làm gì? Còn muốn thiên tử làm gì? Chẳng phải mỗi người đều có thể xử lý tốt các vấn đề khác nhau trong cuộc đời?
Chẳng phải ai cũng có thể làm chủ nhân?
Nhưng lời nói từ miệng nàng nói ra…
Chiêu Thánh Đế tin tưởng, nàng không nửa phần ác ý.
Trong lòng Chiêu Thánh Đế ấm áp, ôm chặt nàng.
“…”
Tiểu muội ở một bên nhìn đến mặt đỏ tai hồng.