Trong cung Thư Phi nương nương mở ra một cái “yến tiệc thưởng thức hoa sen”.
Thư Phi nương nương đến từ đất nước khác, trong cung gieo trồng hoa sen từ quê nhà mang tới.
Loại hoa sen này khác với hoa sen nước Đại Vạn, mỗi ngày hàng năm chúng nó đều có thể nở rộ, sẽ không nhân mùa mưa lạnh mà trôi đi.
Sáng sớm Ngu Đại đã đứng dậy, kéo cơ thể mềm như bông. Cơ thể nàng không tốt lắm, nhưng không có nghiêm trọng như trong lời đồn.
Vừa đi thưởng thức hoa sen vừa đi làm cốt truyện, vẫn là không sao cả.
“Đây là “Giao Nhân sa” bệ hạ ban thưởng, không lâu trước đây đã làm thành xiêm y, hôm nay nương nương có thể mặc cái này.”
Thấy Ngu Đại chọn nửa ngày vẫn chưa biết mặc cái nào, tiểu muội nảy sinh ý tưởng, cầm bộ đồ màu đỏ ra.
“… Ừm, vậy cái này đi.”
Ngu Đại xem xét. Nó rất hoa lệ, rất sáng mắt. Lúc đi nhất định có thể sẽ trở thành người nổi bật nhất trong yến tiệc thưởng thức hoa sen.
Hệ thống: Chậc chậc chậc ~
Trong cung đều truyền Quý Phi thích khiêm tốn, nhưng nhờ gương mặt và cơ thể kiều mị kia nên mặc cái gì cũng không khiêm tốn nổi.
Trên thực tế thì không phải.
Mỗi lần Ngu Đại ra ngoài phải chọn rất lâu, vô cùng tâm cơ.
Cung điện của Thư Phi đọc rất dễ nghe, gọi là cung Ngọc Quỳnh.
Trước cung có hồ hoa sen rất lớn, thường thường có cá chép nhỏ đỏ trắng đen bơi qua bơi lại. Cái đuôi nhỏ ở trên mặt nước trong veo chạm vào tạo ra những gợn sóng nhỏ.
Hôm nay còn có chút gió, ánh mặt trời không gay gắt như hôm qua.
Lúc Ngu Đại đến, các phi tần bên kia đã trò chuyện ríu rít.
Tám chín người ngồi vào một bàn trong lương đình, từng nhóm từng nhóm tán gẫu, trò chuyện đến khí thế ngất trời. Cái này làm cho Ngu Đại nghĩ tới diễn đàn trò chuyện ở hiện đại. Trong một nhóm đều có thành phần tích cực trò chuyện, hai tiểu đồng bọn có chung chí hướng, một giây cũng có thể lên đến 99+ tin nhắn.
Ngu Đại tự nhận không phải người ít lời, nhưng đối với loại “người đứng đầu sở hữu rồng lâu năm”, vẫn là không thể không chịu thua.
Nàng vừa xuất hiện, bóng dáng mặc đồ đỏ đã vọt vào trong mắt người nào đó.
An Quý Nhân là người chú ý tới Ngu Đại trước.
Trong nháy mắt nụ cười trên mặt nàng ta mất tự nhiên.
Giả vờ như không nhìn thấy Ngu Đại. An Quý Nhân nói lên chuyện của Hàn Tần: “Các tỷ tỷ, các ngươi cảm thấy… Chuyện của Hàn Quý Nhân…”
“Cái này không phải rất đơn giản sao? Tóm lại là chọc Quý Phi nương nương tức giận nên bệ hạ giận dữ.”
Đối với chuyện lớn gần đây trong cung, đề tài này rất mới mẻ. Đừng nhìn bên ngoài mọi người không nói cái gì, ngầm thảo luận thì miễn bàn có bao nhiêu nhiệt liệt.
Tạo ra mấy cái phiên bản, đều có liên quan với Ngu Đại.
Người nói tiếp là lão nhân trong cung, nói chuyện cũng có phần nắm chắc: “Đừng nhìn Quý Phi nương nương dễ bị bắt nạt, người đó thật sự không sợ cái gì. Sau lưng nàng ta không chỉ có Ngu Ngự Sử đứng, còn có bệ hạ đứng đấy!”
“Quý Phi thì không còn dùng được, chỉ tùy tiện nhắc tới miệng…” Nữ nhân trợn trắng mắt: “Còn không phải sẽ chết sao?”
Trong cung ai không biết Chiêu Thánh Đế sát phạt quả quyết? Người đáng chết, một cái cũng chạy không thoát.
“… Nghe ngươi nói, hơi khoa trương nhỉ.”
Một người khác tiếp lời, nói: “Tính cách của Quý Phi mềm yếu như vậy, làm sao dám nói chuyện này cho bệ hạ nghe? Cái dáng vẻ nhát gan yếu đuối của nàng ta, sợ là sợ bệ hạ muốn chết đi!”
Nói xong, như là đã tưởng tượng đến dáng vẻ Ngu Đại nhìn thấy Chiêu Thánh Đế đã run bần bật, tự mình nở nụ cười.
“Ha ha, ta cũng nghĩ thế! Ngươi cũng không biết đâu, lần trước ta nói giọng hơi lớn, Quý Phi đáng thương kia trực tiếp sợ tới mức run lên… Ha ha ha!”
“Ha ha ha ha… Ta cũng cảm thấy, chuyện Hàn Tử Nặc không có khả năng do Quý Phi giở trò quỷ, nàng ta làm sao dám nha!”
“Ta không hiểu, Ngu Đại cũng không có cái gì, tại sao được lên làm Quý Phi? Chẳng lẽ là… Thật sự có công phu trên giường tốt hay sao?”
“Ngươi nói Quý Phi thành người nào rồi! Ha ha ha, chỉ có nữ tử bên ngoài ở trong thanh lâu, mới giống như lời ngươi nói ~”
“…”
“…”