Sau khi đăng kí kết hôn xong, sẽ là hôn lễ.
Chu Ngữ Chức sớm đã xem ngày. Vào một ngày cuối tuần, đầu tháng 11, trời đã vào đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, Lương Tranh còn đang nằm ỳ trên giường thì điện thoại reo vang.
Cô đã dạy từ sớm, chỉ là lười biếng không muốn rời khỏi chăn. Lương Tranh cầm điện thoại lên, là dì Ngữ Chức. Cô vội vàng bắt máy.
Chu Ngữ Chức nghe thấy thanh âm ngọt ngào của “tiểu tri kỉ trong lòng” vô cùng vui vẻ, cười nói: “Tranh Tranh, con dậy chưa?”
Lương Tranh nào còn mặt mũi nào nằm ườn tiếp, nhanh chóng ngồi dậy, mắt cong cong cười, tinh tế nói chuyện chọc cười Chu Ngữ Chức.
Chu Ngữ Chức ở đầu bên kia bị con dâu nói ngọt, mặt mày đều tràn đầy ý cười. Hai mẹ con huyên thuyên một hồi cuối cùng bà nhớ ra chuyện chính, dặn Lương Tranh cuối tuần này hai đứa cùng về nhà ăn cơm.
Lương Tranh đương nhiên đồng ý, nói chuyện phiếm với bà thêm một lát nữa mới chịu cúp máy.
Lúc này nhìn điện thoại mới phát hiện ra đã 10h hơn. Cô vất điện thoại xuống giường, đi chân trần ra khỏi phòng ngủ.
Chu Húc đang ở trong thư phòng xử lý công việc, lúc Lương Tranh bước vào, anh đang tựa đầu vào ghế trao đổi công việc qua điện thoại.
Lương Tranh đi đến trước mặt anh, Chu Húc nhìn cô, một tay cầm di động, một tay đặt lên eo Lương Tranh kéo cô vào lòng mình.
Lương Tranh ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh, hai chân huơ huơ giữa không trung.
Cô nhàn rỗi nghiêng đầu nhìn lướt qua máy tính của Chu Húc, trên màn hình là một đống các tab công việc đang mở.
Chờ Chu Húc nói chuyện điện thoại xong, cô mới quay đầu, nói với anh: “Dì vừa gọi nhắn hai đứa mình qua ăn cơm.”
Chu Húc gật đầu, sửa sang lại đầu tóc giúp cô, nhịn không được cười: “Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn không bỏ được tật ngủ nướng.”
Lương Tranh bĩu môi kháng nghị: “Em làm việc cả tuần có mỗi hai ngày nghỉ, phải xả hơi chứ.”
Chu Húc cười, nắm cắm, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Anh còn chút việc cần xử lý sớm, làm xong chúng ta cùng đi. Bữa sáng trên bàn, sữa bò để trong lò vi sóng, nếu nguội quá thì nhớ hâm lại.”
“Vâng.” Lương Tranh cười, chống bả vai anh, nhảy xuống, chạy ra ngoài.
“Đi dép lê vào. Lạnh đó.”
“Em biết rồi.”
Lương Tranh chạy về phòng ngủ, đi dép lê vào, sau đó đánh răng rửa mặt sạch sẽ mới xuống phòng ăn, ăn sáng.
Bữa sáng là Chu Húc tự tay làm gồm sandwich và trứng chiên. Gần đây cô rất thích ăn sandwich, vì vậy mỗi buổi sáng anh đều dậy sớm chuẩn bị điểm tâm sáng cho hai người.
Cô ngồi trên ghế, hạnh phúc ăn hết bữa sáng, thu dọn bát đĩa xong xuôi, mới làm nóng sữa bò để uống.
Cô không biết Chu Húc còn bận đến mấy giờ, vì vậy dứt khoát về phòng cầm máy tinh đến sofa phòng khách bắt đầu làm việc.
Đại khái tầm 11h Chu Húc cuối cùng cũng từ thư phòng đi ra.
Cô quay đầu, nhoẻn miệng cười: “Anh xong việc rồi?”
Chu Húc gật đầu, kéo tay cô đứng dậy: “Nào đi thôi, em vào thay quần áo đi.”
Lương Tranh cười một tiếng, bị Chu Húc bế về phòng thay đồ.
Lúc hai người đến nhà ba, mẹ CHu Húc là vừa vặn 12h, vừa tiến vào đã thấy Chu lão gia đang ngồi xem tivi.
Lương Tranh không khỏi sửng sốt một chút. Cô và ông nội Chu Húc gặp nhau chính thức duy nhất một lần. Chính là lần ba mẹ cô đến Bắc Kinh, người lớn hai bên gặp mặt nói chuyện. Ngoài sức tưởng tượng bầu không khí giữa hai nhà vô cùng hòa hợp, thân mật.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp riêng ông nội của anh.
Lương Tranh đột nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng, nép sau lưng Chu Húc, nhẹ nhàng níu tay áo anh.
Chu Húc nắm tay cô, hai người cùng đi tới phòng khách. Chu Húc thản nhiên lên tiếng: “Ông đến rồi ạ?”
Chu lão gia lườm anh khẽ hừ một tiếng.
Nghĩ đến tiểu tử thối này đi đăng ký kết hôn cũng không báo cho ông tiếng nào, giờ vẫn còn thấy bực tức.
Lương Tranh không hiểu quá rõ tính tình của ông, nhưng mà người xưa có câu “Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân” (1), vì vậy cô chủ động tiến lên cong mắt cười, ngọt ngào nói: “Con chào ông ạ.”
(1) Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân: ý nói nhìn gương mặt tươi cười biết sai của đối phương, mình muốn đánh cũng không đánh được.
Thái độ ân cần, lễ phép này khiến tâm trạng Chu lão gia tốt lên rất nhiều, cực kì hưởng thụ nở nụ cười, chậm rãi “Ừm” một tiếng.
Chu Húc nói: “Ông ngồi xem ti vi nhé, chúng con lên lầu đây.”
Tâm tình Chu lão gia vừa hòa hoãn một chút đã bị tên tiểu tử thối này chọc tức, ông ngẩng đầu nói: “Thế cháu đi lên một mình đi, để Lương Tranh ngồi đây với ta.”
Chu Húc: “...”
Ông nội đã điểm mặt gọi tên, Lương Tranh đành ngồi xuống, vẫn là câu nói kia “Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân”, vì vậy cô tươi tắn nhoẻn miệng cười. Lương Tranh có khuôn mặt nhu thuận, thanh tú, khi cười rộ lên thì vô cùng khả ái, đáng yêu, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
Tâm tình Chu lão gia lại vui vẻ trở lại, ngẩng đầu lườm ông cháu trai mặt than bên cạnh, ghét bỏ nói: “Cháu còn đứng đây làm gì? Không phải muốn lên lầu hay sao?
Chu Húc không thèm để ý đến ông già khó tính, khó chiều nhà mình, lù lù ngồi xuống cạnh Lương Tranh nói: “Đột nhiên lại muốn ngồi đây một lát.”
Đây là đương nhiên, ông nội anh chắc chắn đề phòng anh nên mới muốn dùng kế điệu hổ ly sơn này, anh đâu thể bỏ vợ mình đơn thương độc mã đối đầu với con người khắc nghiệt như ông anh được, anh phải ở lại che chở cho Lương Tranh.
Hành động hằm hè này thành công chọc tức Chu lão gia.
Chu lão gia đấu mắt với ông cháu trai một hồi lâu, cuối cùng khinh thường “hừ” một tiếng, lười để ý đến phản ứng của Chu Húc, ông nhìn Lương Tranh, nhàn nhạt nói: “Con bé này cũng thật là to gan, lần trước còn dám chạy đến nhà cãi nhau với ông một trận.”
Lương Tranh không ngờ đến ông nội Chu Húc vừa mở miệng đã muốn tính sổ chuyện cũ với cô.
Nhưng mà hiện tại nghĩ lại Lương Tranh vẫn cảm thấy khi đó cô không hề hành động sai, thẳng thắn đáp lại: “Con không có tìm ông cãi nhau, con chỉ muốn bình tĩnh nói đạo lý với ông thôi.”
Nghĩ đến việc kia, đến giờ cô vẫn còn đau lòng thay Chu Húc, nhịn không được nói thêm: “Ông không biết khi đó Chu Húc vất vả thế nào đâu. Biết bao tâm huyết của anh ấy đều bị ông phá hủy. Nào có người ông nào đối xử với cháu ruột như vậy.”
Lúc đó thực sự cô rất tức giận, đau lòng thay Chu Húc. Dù bây giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy đau lòng. Cô nhìn Chu lão gia, nhịn không được nói tiếp: “Ông à, ban đầu là con mạo phạm ông, con chân thành nhận lỗi, và xin lỗi ông. Nhưng không phải là ông cũng nên nói lời xin lỗi với Chu Húc nhà con?”
Chu Húc sửng sốt nghiêng đầu nhìn cô.
Lương Tranh kiên định, nhìn thẳng vào Chu lão gia ngồi đối diện.
Chu lão gia bị cô gái này làm ngạc nhiên không ít, không nghĩ đến nha đầu này không hề sợ ông chút nào, còn dám cùng ông tranh luận.
Ông sống đã hơn nửa đời người, trong nhà luôn là người nắm quyền, cũng sử dụng quyền hành này để đàn át tất cả, dù ông có sai cũng không ai dám ở trước mặt ông yêu cầu ông nhận lỗi.
Ông nhíu mày, nhìn cô gái trẻ trước mặt hồi lâu: “Con biết mình đang nói gì không?”
Lương Tranh gật đầu, thản nhiên đáp: “Con biết. Ông chắc chắn là một người hiểu đại nghĩa, biết rõ phải trái, đúng sai.”
“...”
Chu Lão gia nghẹn lời, không nói được câu nào khác.
Nhóc con này không những gan lớn, mà còn rất cơ trí, thông minh, biết khích bác ông.
Nhưng mà mục đích hôm nay đến đây của ông vốn là để giải quyết mọi khúc mắc trước đây giữa họ.
Ông mở miệng, nhìn Chu Húc nói: “Được rồi. A Húc, vô luận là vì nguyên nhân gì, những việc trước kia là ông nội không đúng, ông nội xin lỗi con.”
Nói xong lại quay sang nhìn Lương Tranh: “Ông cũng xin lỗi con, trước đây đã dùng tiền đồ của A Húc để uy hiếp con rời xa nó. Là ông hồ đồ, hy vọng con có thể thông cảm cho ông.”
Sự tình đã xảy ra rất lâu, hiện tại Lương Tranh chỉ đơn thuần nghĩ nhưng khó khăn đó là ông trời muốn thử thách, khảo nghiệm tình cảm của cô và Chu Húc. Hơn nửa năm xa cách kia để bọn họ hiểu được cả đời này nếu không ở cạnh nhau, vậy thì cuộc sống của họ chẳng còn ý nghĩa, chẳng còn hạnh phúc.
Cô cười cười nói: “Không sao đâu ông.”
Chu lão gia thở dài, vỗ vỗ bả vai Chu Húc: “Ông nội già rồi, Chu gia về sau giao cho con gánh vác. Con phải nhớ kỹ chuyện đã hứa với ông, càng ngày càng đưa cơ nghiệp Chu gia phát triển lớn hơn.”
Chu Húc gật đầu, nghiêm túc nói: “Ông yên tâm.”
Từ trước đến nay Chu Húc vốn là người kiệm lời, không ba hoa, hứa hẹn. Chỉ cần anh đồng ý thì nhất định sẽ hết sức hoàn thành. Chu lão gia nhìn vào đáy mắt đầy kiên định và tự tin của cháu trai, vô cùng yên tâm. Ông khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Có con ở đây, ông đã có thể yên tâm tận hưởng tuổi già được rồi.”
Nói xong ông rút một hồng bao từ trong túi, đưa cho Lương Tranh: “Tranh Tranh, cầm lấy.”
Lương Tranh sững sờ, liên tục khoát tay: “Chúng con không cần đâu ạ.”
Chu lão gia tử nói: “Con là cháu dâu ta, cũng phải để ông nội tặng hồng bao cho con chứ. Cầm lấy.”
Lương Tranh do dự mấy giây, cuối cùng lễ phép đón lấy, hào phóng nói: “Con cảm ơn ông nội.”
Lúc này Chu lão gia mới cười rộ lên, ông chống quải trượng đứng dậy, hòa ái nói: “Ông vào phòng bếp xem mẹ hai đứa làm món gì.”
Sau khi Chu lão gia rời đi, trong phòng chỉ còn Lương Tranh và Chu Húc.
Lương Tranh mỉm cười nhìn anh: “Thật ra ông nội cũng đáng yêu đó chứ.”
Chu Húc cười: “Chỉ cần cho em hồng bao lập tức trở thành người đáng yêu?”
Lương Tranh bật cười, lập tức phụ họa: “Tất nhiên rồi.”
Cô toe toét cười, cầm hồng bao trên tay, vui vẻ nói: “Heo đất của em nay lại được ăn no một bữa.”
Chu Húc bị dáng vẻ đáng yêu này của cô chọc cười, anh nhào qua ôm lấy eo cô, hôn Lương Tranh một cái.
Lương Tranh bị dọa, hốt hoảng đẩy vai anh ra: “Ba, mẹ và ông đều ở đây đây. Cẩn thận một chút.”
Chu Húc cười, nhéo nhéo má cô.
Đúng lúc này Chu Ngữ Chức từ trong bếp đi ra, thấy đôi uyên ương đang quấn lấy nhau, bà nín cười nói: “Tranh Tranh, A Húc, xuống ăn cơm thôi.”
“Vâng ạ. Chúng con xuống đây.” Lương Tranh vội vàng đẩy Chu Húc ra, chạy qua chỗ Chu Ngữ Chức.
Chu Húc xoa xoa mi tâm, nín cười, đứng dậy, chậm rãi, ung dung đi vào phòng ăn.
Lương Tranh giúp dì Ngữ Chức bày biện bàn ăn.
Xong xuôi, Chu Ngữ Chức vui vẻ nói: “Mọi người cùng ngồi xuống thôi.”
Lương Tranh đi đến bên cạnh Chu Húc, Chu Húc đứng lên kéo ghế cho cô.
Lương Tranh đến, bữa cơm gia đình nhà họ Chu náo nhiệt hơn hẳn.
Trong lúc cao hứng Chu Ngữ Chức đề cập đến hôn lễ của cả hai, bà tính toán ngày tháng, thấy đầu xuân sang năm vừa đẹp: “Mẹ thấy đầu xuân sang năm rất đẹp, 20/3 ngày tốt. Địa điểm cử hành hôn lễ các con cứ tìm xem chỗ nào ưng ý, nhưng sớm một chút, đừng thấy thời gian còn dài mà nước đến chân mới nhảy, hôn lễ có rất nhiều thứ cần chuẩn bị, sắp xếp, lên kế hoạch chu đáo.”