Lễ cưới của Lương Tranh và Chu Húc sẽ được cử hành vào đầu mùa xuân năm sau.
Gần đây cô cũng hay lui đến Chu gia, chủ yếu là do Chu lão gia gần đây tâm tình rất tốt, không có chuyện gì liền gọi cháu trai, cháu dâu tương lai đến đại trạch ăn cơm.
Người thân của Chu Húc không nhiều, ăn vài bữa cơm, dần dần Lương Tranh cũng nhớ chậm rãi làm quen hết tất cả mọi người.
Có điều cô vẫn luôn cảm thấy kỳ quái. Ngày đó sau khi cơm nước xong xuôi, cô bị kéo đi chơi mạt chược.
Trò này cô không giỏi lắm, vốn là không muốn chơi, nhưng mấy cô em họ cứ nhất định phải lôi kéo Lương Tranh bằng được.
Ngồi chung bàn còn có mợ hai và mợ ba Chu gia.
Lương Tranh mỉm cười nhẹ nhàng, lễ phép chào hỏi hai người, trong lòng hơi lo lắng.
Cô và hai người kia có chút khúc mắc. Mợ hai và mợ ba nhà họ Chu có quan hệ vô cùng tốt với Triệu Văn Anh, trước kia nói xấu cô không ít.
Nhưng với tính tình vô tư, thoải mái của Lương Tranh, những chuyện này cô không thù hằn, để bụng, nhưng cũng sẽ không chủ động giao thiệp.
Cho dù gần đây quan hệ giữa cô và Chu gia hòa hảo không ít, nhưng hai người này ngay đến nhìn cô còn lười.
Cô đang định đặt bài xuống, uyển chuyển rút lui, mợ ba đã lập tức đè tay Lương Tranh lại, cười nói: “Cháu dâu, chơi thêm hai ván nữa đi, đều là người một nhà cả. Vừa chơi vừa nói chuyện.”
“Đúng, đúng! Khó có được hôm náo nhiệt như thế này.” Mợ hai nhanh nhẹn tiếp lời.
Lương Tranh: …
Mặc dù không vui nhưng hai người này dù gì cũng là trưởng bối, cô không muốn làm mất mặt họ chỗ đông người.
Chỉ nghĩ thầm có lẽ hai người muốn liên thủ đối phó mình.
Nhưng mà chuyện tiếp theo hoàn toàn chệch ra ngoài sở liệu của cô.
Ban đầu Lương Tranh còn nghĩ hai bà mợ định làm khó mình, nào ngờ hai ván tiếp theo hai người này không ngừng cho cô ăn. Cô thắng liên tiếp, mợ hai, mợ ba thì ngược lại: THUA THẢM, nhưng lại thua một cách rất vui vẻ.
Lương Tranh có chút ngượng ngùng, đúng lúc Chu Kỳ ung dung đi tới, cô kéo cậu ta, tìm cớ đứng dậy nói: “Anh trai cậu đâu?”
“Em không rõ. Hình nh đang ở thư phòng.”
Lương Tranh chuồn êm, đi tìm Chu Húc.
Vừa đẩy cửa bước vào thư phòng, đã thấy bóng dáng quen thuộc của anh ngoài ban công. Chu Húc chống tay trên lan can, nói chuyện điện thoại.
Cô nhoẻn miệng cười, đóng cửa, đi đến chỗ anh. Chu Húc nghe thấy tiếng động, quay đầu, vừa thấy cô lập tức mỉm cười.
Lương Tranh đi đến ban công, cầm xấp tiền trong tay vẫy vẫy anh.
Chu Húc chau mày, kéo eo cô, khoảng cách giữa hai người lập tức được rút ngắn.
Lương Tranh cong cong mắt, nhìn anh cười.
Chờ Chu Húc nói chuyện điện thoại xong, cô mới lắc lắc xấp tiền trước mặt anh, tinh nghịch nói: “Anh đoán xem em lấy chỗ tiền này từ đâu nào?”
Chu Húc cất điện thoại vào túi áo kéo tay cô, bật cười: “Thắng được.”
Lương Tranh toét miệng cười, thần thần bí bí hỏi: “Anh đoán xem ai thua em?”
“Chu Nha? Trình độ chơi bài của nhóc con đó đúng là quá kém, lần nào chơi cũng tặng không tiền cho người khác!”
Lương Tranh lắc lắc đầu: “Là mợ hai và mợ ba của anh đó!”
Chu Húc nhíu mày.
Lương Tranh cười nói: “Có phải anh cũng cảm thấy rất kỳ quái không? Không biết hai người này đang nghĩ gì nữa. Ban đầu em còn cho là hai mợ ấy định liên thủ đối phó với em. Ai ngờ đâu cố tình cho em thắng, còn vô cùng cao hứng nữa.”
Cô hoài nghi có phải do ảo giác của mình không mà Lương Tranh lờ mờ cảm thấy hai người kia đang tìm cách lấy lòng cô.
Chu Húc cười, ôm lấy eo cô, nói: “Không kỳ lạ chút nào cả.”
“Hả?”
Chu Húc mỉm cười: “Bây giờ anh là đương gia (1), các gì ấy sợ anh thay đổi quy tắc trong nhà, bóp chặt chi tiêu cả họ, làm khó nhà họ, vì thế tự nhiên muốn đến lấy lòng em.
Lương Tranh ngẩn người, sau đó giật mình nói: “Mấy mợ ấy chạy đến lấy lòng em làm chi? Không phải nên đi lấy lòng anh mới đung sao?”
Chu Húc bật cười: “Tất nhiên là phải lấy lòng em rồi, ai chả biết anh yêu Lương Tranh như mạng, em nói gì anh cũng nghe hết.”
Lương Tranh không nén được khanh khách cười: “Họ đúng là coi trọng em quá rồi. Em làm sao mà nói được anh chứ?”
Chu Húc nhìn cô khẽ cong môi, nhéo nhéo mặt Lương Tranh: “Không cần khiêm tốn.”
Lương Tranh cười, hai bàn tay áp lấy khuôn mặt điển trai của anh, tinh nghịch nói: “Vậy anh sẽ nghe em mà thay đổi quy tắc trong nhà sao?”
Anh kéo tay cô, hôn một cái, dịu dàng cười: “Người nào nên trị vẫn phải trị.”
Lương Tranh cười rộ lên: “Người nhà anh đúng là rất có ý tứ.”
Chu Húc bật cười, kéo cô tiến sát vào lồng ngực mình, chậm rãi hôn xuống.
Nhưng mà, quả thật hai người mợ này nhiệt tình thái quá, khiến cho Lương Tranh vừa nhác thấy bóng họ đã mải móng rút lui.
Chu Manh toét miệng cười, thủ thỉ vào tai cô: “Hai người quen làm mọi thứ quá lên.”
Lương Tranh gật đầu đồng ý, bất đắc dĩ mỉm cười.
Buổi chiều, Chu Húc phải về công ty xử lý chút chuyện.
Lương Tranh ở lại nhà ông ăn tối, sau đó vào phòng Chu Manh nói chuyện phiếm. Chu Kỳ đứng ở ngoài cửa gõ gõ mấy tiếng sau đó thò đầu vào nói: “Chu Thăng hẹn chúng ta đi nhậu nhẹt, mọi người đi chứ?”
Lương Tranh không biết uống rượu, chỉ tham gia cho náo nhiệt.
Chu Manh thì khác, nghe thấy đi tụ tập hai mắt lập tức sáng lên, nhanh chóng nhảy xuống giường: “Đi luôn! Chờ em chút! Em thay quần áo.”
Nói rồi cô bé lập tức đi thẳng vào phòng thay đồ.
Đã là cuối năm, bầu không khí hân hoan đón năm mới, chào năm cũ khắp mọi nơi. Trên đường nhà nhà treo đèn lồng vô cùng đẹp mắt.
Nhóm người đến địa điểm cũ, Dương Thăng đã đặt phòng, đang ngồi bên trong cùng Tần Tống.
Lương Tranh không uống được rượu, cô ngồi một bên gửi tin nhắn cho Chu Húc, dặn anh xong việc thì đến thẳng quán bar vẫn hay đi cùng cánh Dương Thăng.
Chu Húc lập tức nhắn lại, lát nữa sẽ tới.
Cô nhắn xong, ngẩng đầu lên nói chuyện phiếm với Chu Manh.
Hơn 9h, Chu Húc đến chỗ hẹn, Lương Tranh lặng lẽ hỏi anh đã ăn cơm tối chưa.
Chu Húc lắc đầu: “Chưa. Hai đứa mình về đi ăn đã.”
Nói rồi lập tức kéo cô đứng lên: “Mấy người cứ chơi đi, chúng tôi về trước đây.”
Dương Thăng “a” một tiếng hỏi: “Nhanh thế đã đi?”
Lương Tranh cười: “Sáng mai hai chúng mình bay về Giang Thành.”
Chu Húc đá đá Chu Kỳ, căn dặn: “Nhớ đưa Manh Manh về an toàn, đừng để con bé uống nhiều quá.”
“Dạ, em nhớ rồi.”
Lương Tranh kéo tay anh, nhẹ hỏi: “Anh muốn về nhà ăn, hay ăn ở ngoài?”
Chu Húc đáp: “Về nhà đi, Hình như nhà mình còn sủi cảo đúng không?”
Lương Tranh gật đầu: “Vậy về nhà em nấu cho anh ăn.”
Chu Húc nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười.
Lương Tranh liếc anh một cái: “Nhìn em gì thế?”
Chu Húc cong môi: “Không có gì.”
Đúng lúc hai người từ bên trong phòng đi ra thì đụng trúng Triệu Văn Anh.
Cô ta đi cùng một nhóm chị em khác.
Triệu Văn Anh nhìn thấy Lương Tranh và Chu Húc tay trong tay đi ra, lập tức đi đến chặn hai người họ. Ánh mắt kiên định dán trên người Chu Húc.
Lương Tranh mang lòng hóng chuyện hay, ung dung chờ diễn biến.
Triệu Văn Anh nhìn Chu Húc, ánh mắt chan chứa tình cảm như gặp lại người yêu cũ vậy, đáy mắt còn vương nước mắt. Cô ta nhìn anh, giọng hơi run nói: “Chu Húc, chúng ta nói chuyện với nhau một chút được không?”
Lương Tranh nghe thấy thế, vô thức quay lại nhìn anh, lòng thầm nghĩ có phải mình nên tránh đi một chút.
Nhưng mà Chu thiếu gia đương nhiên không phải người tốt tính như thế, vô cùng phũ phàng, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Tôi quen biết cô sao?”
Triệu Văn Anh sững sờ.
Mấy cô gái đi cùng đều khó xử nhìn nhau, Triệu Văn Anh thẹn quá hóa giận nhịn không được, nóng nảy nói: “Cô ta gì tốt? Cô ta xinh đẹp ư? Có giáo dưỡng sao? Có bối cảnh, gia thế hơn Triệu gia à? Chu Húc, đến cùng anh thích cô ta vì lý do gì?”
Chu Húc nhàn nhạt đáp: “Cô ấy đương nhiên xinh đẹp hơn cô, có giáo dưỡng hơn cô. Cái gì của cô ấy tôi đều thích, cô ấy nhăn mày một cái tôi sẽ lo lắng, cười một cái tôi liền hạnh phúc cả ngày.”
Lương Tranh sững sờ, trái tim khẽ rung lên.
Chu Húc lạnh lùng liếc nhìn Triệu Văn Anh, lười cùng người phụ nữ không biết điều này giằng co, tốn thời gian, anh thẳng thắn cảnh cáo: “Triệu tiểu thư, tốt nhất cô nên thu hồi máy cái thủ đoạn hèn nhát, dơ bẩn của mình lại, đừng ép tôi phải ra tay vạch trần.”
Lúc trước Triệu Văn Anh không ít lần trước mặt người nhà của anh, năm lần bảy lượt ám chỉ Lương Tranh vì tiền mới đeo bám Chu Húc. Cô cho rằng thủ đoạn của mình cao minh, mượn gió bẻ măng, không ai hay biết. Nhưng Chu Húc chỉ cần nhìn qua đã hiểu rõ.
Chu Húc cực kì phiền chán, nói xong lập tức dắt tay Lương Tranh rời đi.
Ra đến cửa, Lương Tranh chắp tay ra sau lưng, tủm tỉm cười nhìn anh: “Chu Tổng quả là có số đào hoa nha.”
Sau đó đi một vòng quanh anh, giả vờ đánh giá: “Kỳ thật hai người có thể đi nói chuyện một lúc, em sẽ tránh đi chỗ khác, trả không gian riêng tư cho anh với cô ấy.”
Chu húc kéo tay cô, không cho phép ai đó nói linh tinh nữa, bóp bóp má Lương Tranh: “Đồ vô lương tâm.”
Cô nhịn không được bật cười thành tiếng, kéo cánh tay anh cực kỳ cao hứng băng qua đường đến phía đối diện lấy xe.
Đương gia, tiếng Hán 当家 . Đương gia có bốn nghĩa, một là chỉ người làm chủ cơ nghiệp gia đình, hai là chỉ người chủ trì sự vụ gia đình hoặc sự vụ công cộng, ba là làm chủ, bốn là chỉ người chồng.1. Nghĩa thứ nhất, chỉ người làm chủ cơ nghiệp gia đình.
"Sử ký Tần Thủy Hoàng bản ký": "Kim thiên hạ dĩ định, pháp lệnh xuất nhất, bách tính đương gia tắc lực nông công, sĩ tắc học tập pháp lệnh tịch cấm." (Nay thiên hạ đã định, ban xuống pháp lệnh, bách tính đương gia thì theo nông công, kẻ sĩ thì học theo pháp lệnh cung cấm vua ban).
"Lưu hành thủ" của Dương Xiêm quyển thứ hai: "Giáo nhĩ đương gia bất đương gia, cập chí đương gia loạn như ma." (Dạy ngươi quản lý gia nghiệp mà như không quản lý, mãi cho đến khi việc quản lý gia nghiệp (đương gia) rối như tơ vò).
"Tứ thế đồng đường" của Lão Xá chương I: "Nhi tử bất thường trú tại gia lý, tức phụ hựu đa bệnh, sở dĩ sự thực thượng thị trưởng tôn dữ trưởng tôn tức phụ đương gia." (Con trai không thường ở trong nhà, con dâu bệnh tật liên miên, vì vậy trên thực tế để cháu trai cả quản lý việc nhà (đương gia), cháu dâu cả làm dâu con quản lý trong nhà.)
2. Nghĩa thứ hai, chỉ người chủ trì sự vụ gia đình hoặc sự vụ công cộng.
"Hợp hãm sam" quyển thứ nhất của Trương Quốc Tân: "Mãi mại quy lai hãn vị tiêu, thượng sàng do tự tưởng lai triêu, vy thậm đương gia đầu tiên bạch, mỗi nhật tư lượng kế vạn điều." (Chuyện mua bán đổ mồ hôi còn chưa tan biến, lên giường rồi vẫn còn nghĩ đến sáng, tại vì sao tóc đương gia bạch sớm, mỗi ngày đều tính toán ngàn chuyện.)
"Phi hoa tập: Điểm Thương Sơn hạ kim hoa kiều" của Tào Tĩnh Hoa: "Tha đích thoại bất đãn điều lý phân minh, nhi thả liên sổ tự đô tượng nhất xuyến xuyến trân châu, thung khẩu trung cổn cổn lưu xuất. Giá thị nhất vị hung trung hữu 'số' để hảo 'đương gia'." (Lời của nàng không những câu nào ra câu ấy, mà đến từng con số cũng như ngọc quý, từ trong miệng cuồn cuộn tuôn trào. Đây chính là một vị đương gia tốt trong đầu có tính toán.)
3. Nghĩa thứ ba, làm chủ.
"Oạt đường" của Phùng Kim Đường: "Lão Cường bả đầu hựu nhất oa: 'ngã để chuỷ ngã đương gia, tưởng thuyết thuyết, bất tưởng thuyết bất thuyết ma.'" (Lão Cường lại lắc đầu: "Miệng của ta ta làm chủ (đương gia), muốn nói thì nói, không muốn nói thì không nói).
4. Nghĩa thứ tư, chỉ người chồng.
"Tục ngữ khảo nguyên" của Lý Giám Đường: "Bắc tục thê đối nhân xưng kỳ phu viết đương gia." (Tập tục phương Bắc người vợ nói với chồng mình là "đương gia").
nguồn: 百度百科/当家.