Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 1

【Địa Cầu - Ngày đầu tiên của năm mới theo lịch nông nghiệp】

“Thật là tàn nhẫn, đứa nhỏ như vậy lại bị chết cóng ngay giữa thành phố.”

“Đêm qua sương mù dày đặc đến rợn người, vừa dày vừa độc, hít vào một cái là xây xẩm mặt mày. Có lẽ nó lạc đường trong màn sương, tìm mãi không thấy đường về, cuối cùng bị đông chết.”

“Tôi cá là như vậy. Mà cái đó sao có thể gọi là sương mù được? Rõ ràng là khí độc rò rỉ từ nhà máy hóa chất gần đó! Tội nghiệp thật, một đứa nhỏ lại bị vạ lây như thế.”

“Con nhà ai vậy? Sao đến giờ vẫn chưa thấy người thân tới nhận xác?”

“Ở tòa nhà kia kìa, cảnh sát đã tới nơi rồi mà bọn họ vẫn chưa chịu xuống.”

“Nghe nói đứa bé này không phải đi chơi rồi lạc đường đâu, mà là bị cha mẹ bỏ rơi. Hai người đã ly hôn, mỗi người tự xây dựng tổ ấm riêng, không ai muốn nuôi nó cả.”

“Trẻ con xinh xắn như vậy mà cũng nỡ lòng nào vứt bỏ? Quá độc ác! Thế gian sao lại có những bậc cha mẹ như thế?”

“Ngay Tết nhất nữa chứ… Thật tội nghiệp.”

Không phải vậy…              

Tiếng người ồn ào vang lên khắp nơi, dội thẳng vào tai, từng câu từng chữ như dao cắt.

Lê Ngạo muốn lên tiếng phản bác, mình không đáng thương!

Đúng là ba mẹ không cần cậu nữa, nhưng cậu còn có bà nội mà! Có bà ở bên, cậu không phải một đứa trẻ bị bỏ rơi.

“Con thì đương nhiên phải theo mẹ. Đi theo một người đàn ông như tôi thì còn ra thể thống gì nữa? Tôi không nuôi.”

“Năm xưa mẹ anh khăng khăng đòi sinh con, giờ ly hôn thì tự mà nuôi! Tôi còn phải tái hôn, không thể mang theo thứ vướng víu như thế.”

“Vậy thì quẳng cho bà lão nhà bên đi. Bà ta sống một mình, nếu đã muốn nuôi thì cứ để bà nuôi.”

Đáng thương thật... Sao lại có cha mẹ như vậy... Không ai cần đứa nhỏ này cả...

Lời tranh cãi, tiếng bàn tán, sự thương hại, tất cả hòa vào nhau thành một dòng xoáy âm thanh hỗn loạn, không ngừng xoáy sâu trong đầu Lê Ngạo.

Âm thanh chồng chéo, lặp đi lặp lại, như đang đánh trống gõ chiêng trong óc cậu, khiến cậu choáng váng, muốn nổ tung.

Nỗi đau này quá sức chịu đựng của một đứa trẻ, Lê Ngạo bắt đầu khóc nấc, run rẩy, giãy giụa như muốn bịt chặt hai tai lại, trốn khỏi tất cả.

“Lê Ngạo không phải đứa không ai muốn! Lê Ngạo có bà nội!”

“Lê Ngạo còn đi nhặt ve chai bán lấy tiền mua hoa cho bà nội!”

“Bà nội sẽ mãi nuôi Lê Ngạo!”

Cậu gào lên trong nước mắt, cố vùng ra khỏi thứ gì đó đang quấn quanh người mình.

“Bà ơi!” Cậu gọi lớn, muốn thoát khỏi cơn ác mộng toàn tiếng nói dày vò.

Trong một thoáng, hình ảnh thân quen như vừa hiện ra trước mắt.

“Mai là đầu năm mới rồi, bà đã chuẩn bị xong mấy món đồ. Con mang theo, nhớ ghé gửi cho ba mẹ trước đây của con.”

Bà dúi cái rổ vào tay cậu, mỉm cười nói.

“Đi đường bình an, Lê Ngạo.”

Lê Ngạo cầm lấy rổ bằng tay trái, tay phải vẫy mạnh, vui vẻ tạm biệt bà nội.

Dù đã đi xa, cậu vẫn nghe thấy tiếng gọi theo sau.

“Lê Ngạo, nhất định phải trở về! Bà nội sẽ mãi mãi… mãi mãi ở nhà chờ con!”

“Con biết rồi ạ!”

Cậu quay đầu lại, nở nụ cười thật tươi với người bà tóc bạc gầy gò.

“Lê Ngạo sẽ sớm trở về!”

...

Hình ảnh và âm thanh lồng ghép chồng chéo như một tấm lưới khổng lồ quấn chặt lấy cậu.

Lê Ngạo vùng vẫy, cào cấu, bấu víu, ra sức xé rách nó.

Tay không đủ mạnh, liền mọc ra móng vuốt.

Cậu như một chú chim non phá vỡ vỏ trứng, cố tự đào cho mình một lối thoát dẫn ra ánh sáng.

“Khụ.”

Một trận ho như muốn xé rách phổi bật lên, Lê Ngạo rơi xuống nền đất lạnh lẽo.

Có vật gì đó rơi phủ lên đầu cậu.

Cậu muốn đưa tay kéo nó xuống, nhưng tay lại chẳng có chút sức lực nào.

Khó khăn lắm mới rúc người thoát ra, đến lúc ấy cậu mới nhận ra có gì đó sai sai.

Mình không có tay. Thay vào đó là hai móng vuốt nhỏ, tròn tròn.

Lê Ngạo lật bàn tay à không, bàn chân trước lên xem, thấy phần đệm thịt mềm mềm màu hồng nhạt.

Cậu hoảng hốt: “Chân đâu mất rồi?”

Ngẩng đầu nhìn xuống, chân cũng là vuốt.

Vậy còn đầu?? Cũng mọc vuốt sao???

Cậu cố duỗi một “tay” lên mặt sờ thử rồi đờ người.

“Trời ơi! Sao nhiều lông thế này!!!”

Lông còn ướt nhẹp, bết bát, dính dính vào mặt, khó chịu vô cùng.

Cậu liếc mắt nhìn xuống mặt đất, phát hiện thứ vừa rồi đè lên đầu mình lại là một chiếc khăn lông. Cậu dụi mặt vào khăn, bên trái cọ cọ, bên phải chà chà, lau qua móng vuốt rồi lại đến chân, cuối cùng thì lăn tròn cả người trên đó. Sau khi nghịch đến gần nửa mệt, cậu mới chịu ngồi dậy, lắc lắc tai, lúc này mới có thời gian quan sát xung quanh.

Đây là một căn phòng trống trải nhưng sáng trưng, đèn phía trên chói đến mức khiến cậu không mở nổi mắt. Bốn bức tường và cả sàn nhà đều là màu trắng lạnh lẽo, trông không khác gì mấy phòng giải phẫu thường thấy trong phim truyền hình.

Trên nền đất còn sót lại một ít màng trứng bị rách và thứ chất lỏng nhầy nhầy màu xám. Cậu vừa mới chui ra từ cái đống đó.

Cách đó không xa có một tấm gương. Cậu điều khiển bốn cái chân ngắn ngủn, loạng choạng bò tới gần. Khi thấy rõ hình ảnh trong gương, đồng tử cậu lập tức giãn to vì kinh ngạc.

Một thân lông nâu pha ánh kim, mặt có hình bát tự trắng rõ ràng, bụng cũng trắng hếu, hai mắt xanh lam to tròn long lanh, phía trên còn có một vệt lông đen như hàng mày cau có, đuôi thì to sụ, bốn chân thì vừa ngắn vừa tròn, bụng suýt chút nữa là dán sát mặt đất.

“Oaaa meooo.” Cậu bật ra một tiếng kêu đầy ngạc nhiên “Là mèo con sao?”

Tâm tính trẻ con khiến cậu tò mò không chịu nổi, định đưa móng vuốt lên sờ thử con mèo trong gương. Chỉ tiếc kỹ năng điều khiển thân thể vẫn còn kém lắm, đừng nói đến việc giơ chân, ngay cả đứng cho vững cũng khó. Vậy là bịch một cái, cậu ngã sõng soài ra đất, cái mặt lông xù trượt một đường chấm sát nền.

Á… đau quá…

Cậu xoa xoa mặt, lại ngẩng đầu nhìn vào tấm gương, phát hiện hình ảnh bên trong làm gì thì mình cũng làm y chang. Mãi đến lúc đó cậu mới phản ứng kịp, hình ảnh trong gương chính là cậu!

Cậu là một đứa bé vừa sớm biết chuyện, lại vừa lạc quan. Trước kia hay ngồi xem mấy bộ phim xuyên không, trọng sinh, giả tưởng cùng bà, thành ra phản ứng cực nhanh với mấy tình huống kiểu này. 

Sau vài giây sửng sốt, cậu lập tức chấp nhận sự thật mình đã biến thành mèo, thậm chí còn tưởng tượng bay xa, có khi nào là mình bị chết cóng rồi bà đưa mình cho mấy người mặc áo blouse trắng nghiên cứu, sau đó thì mình… sống lại?

“Oa, ngầu thật đó nha! Y như Đông Hi Hi luôn!” 

Mèo Đông Hi Hi là nhân vật trong anime mà cậu thích nhất. Trong truyện, Đông Hi Hi cũng từng là người, sau khi chết thì bị người ta biến thành một con mèo chân ngắn màu cam nhạt. Giờ cậu cũng giống vậy luôn!

Lê Ngạo bò lên mép bàn, đưa móng vuốt dụi dụi gương mặt trong gương. Một đôi mắt tròn xoe lấp lánh, hai má tròn mềm, lông mịn trắng trắng xám xám, cái mũi hồng hồng, cả cái đuôi cũng mập mạp như củ lạc. Bé mèo con nghiêng đầu, vô cùng hài lòng gật gù:

“Thật là đẹp trai! Giống Đông Hi Hi quá trời luôn á!”

Cậu vốn dĩ rất giỏi tự mình khai sáng chân lý cuộc đời, giờ nghĩ lại, lại thấy mình chắc cũng giống Đông Hi Hi trọng sinh rồi.

Ừm, nghĩ vậy là đúng.

Chỉ khác là Đông Hi Hi trọng sinh đến địa cầu, còn cậu thì xuyên thẳng đến một nơi tên là Ngải Thụy Lí Ngang.

Đây từng là căn cứ nghiên cứu sinh học tân tiến nhất của loài người – nơi ươm mầm vô số giống loài kỳ dị. Nhưng sau trận chiến với Trùng tộc và những rối loạn trong hệ thống nội bộ, căn cứ nhanh chóng bị bỏ hoang. Tất cả những phôi thai còn dấu hiệu sống đều bị con người mang đi, chỉ để lại một quả trứng chết.

Quả trứng ấy - chính là cậu bây giờ.

Trăm năm qua, quả trứng này chỉ nằm im lìm trên bệ ấp, bên cạnh chỉ có một con robot cũ kỹ, lặng lẽ trôi qua từng ngày không người nào nhớ đến. Mãi đến một trăm năm sau, một linh hồn từ thế giới khác mới vô tình đánh thức nó.

Bụng Lê Ngạo réo ọt ọt. Linh hồn cậu trước khi xuyên đến đây còn chưa kịp ăn bữa cơm tất niên của bà nội, thể xác mèo nhỏ thì đã nhịn đói suốt trăm năm. Lê Ngạo có thể khẳng định mình giờ đói đến mức có thể ăn cả một con trâu!

Vừa quen với bốn cái chân ngắn ngắn của mình một chút, cậu liền xoạch xoạch bò ra khỏi phòng ấp.

Bên ngoài là hành lang dài tĩnh lặng, sạch sẽ đến mức không dính một hạt bụi. Không khí lạnh lẽo, phảng phất mùi thuốc khử trùng nồng nhạt.

Mèo con ngừng lại, đôi tai nhỏ run run.

Cậu không phải đang giả vờ đáng yêu, mà là đang lắng nghe âm thanh.

Dù chỉ mới sáu tuổi, nhưng đã quen tự chăm sóc bản thân từ khi không còn ở cùng với bà nội. Cậu từng ghé tai sát cửa, phân biệt xem là mẹ dẫn chú xa lạ về hay ba mang theo một “dì kỳ quái” nào đó. Cậu rất giỏi.

Và bây giờ, cũng như thế.

Lê Ngạo nghiêng tai - choang! choang!, tiếng xoong nồi va vào nhau vang lên khe khẽ, kèm theo đó là một mùi hương thoang thoảng – mùi thịt kho tiêu!!!

Còn chần chờ gì nữa chứ? Bụng réo to hơn rồi.

Đói khát lấn át nỗi sợ hãi, cậu nuốt nước miếng cái ực, lén lút lần theo mùi hương.

Phía trước là một gian phòng đang hé cửa. Lê Ngạo đặt hai móng lên khung, rụt rè thò đầu nhìn vào. Đôi tai cụp xuống theo phản xạ, cẩn thận, đề phòng, không liều mạng như Đông Hi Hi được, bởi vì cậu vẫn chỉ là một bé mèo con nhỏ xíu.

Bên trong phòng là một vật thể hình trụ màu trắng, đầu tròn trịa, không có chân, chỉ có hai cánh tay máy đang lách cách đảo đồ ăn trong nồi. Nó quay lưng về phía cậu, tập trung nấu nướng, trông rất chuyên chú.

Lê Ngạo vừa đói vừa sợ.

Cậu biết đây không phải hoạt cảnh trong anime, không phải chốn mộng mơ gì cả. Đông Hi Hi có thể là mèo lớn dũng mãnh, nhưng cậu thì không, cậu chỉ mới làm mèo thôi! Là mèo con!

Nhưng cậu phải về nhà.

Phải sống sót thì mới về nhà được.

Mà muốn sống sót phải ăn cơm trước cái đã.

Hít sâu một hơi, mèo con rón rén lên tiếng.

“Ngươi...cậu ơi… Cảm ơn cái khăn tắm nha…”

Cậu không ngốc. Lúc mới tỉnh lại, người cậu được quấn trong một cái khăn lông mềm mại. Nhất định là có “ai đó” quăng nó cho cậu.

Robot dừng tay.

Nó quay đầu, mắt điện tử không mang cảm xúc, cũng không tức giận, nhưng ánh nhìn vô cơ ấy lại khiến tim Lê Ngạo đập nhanh một nhịp, cảm giác bản năng mà con người sẽ có khi đối mặt với sinh vật không thể đoán trước.

Bốn cái chân run run, Lê Ngạo lùi nửa bước, thủ thế sẵn sàng bỏ chạy.

“Cảm, cảm ơn khăn lông... tớ mới, mới lau khô được…”

Robot không trả lời, chỉ nhìn cậu một giây, rồi xoay người múc thịt ra dĩa, đặt luôn mâm cơm xuống đất.

Sau đó nó quay lại tiếp tục dọn bếp, chẳng màng gì đến cậu nữa.

Lê Ngạo ngẩn người một chút, không bao lâu sau thì hiểu được ý của đối phương, hai tai vốn cụp xuống cũng dựng thẳng lên lại.

Hình như cái này là cho cậu ăn?

Từ trước đến nay, Lê Ngạo rất mẫn cảm với thiện ý và ác ý. Biết đối phương không có ý làm hại mình, lá gan của cậu lập tức to ra.

Mùi thịt thơm lừng gần ngay trước mũi, Lê Ngạo đã đói đến mức hoa mắt chóng mặt l**m khóe miệng, thè đầu lưỡi ra nuốt nước miếng, rồi vươn một móng vuốt ra, thăm dò bước tới phía trước.

Cậu di chuyển vài centimet, thấy người máy vẫn mải lo công việc, không để ý đến mình, liền nhấc chân bước tiếp.

Cứ vậy đi từng bước một, vừa đi vừa quay đầu nhìn, Lê Ngạo cuối cùng cũng chạm được vào mép mâm.

“Cảm ơn cậu đã chuẩn bị đồ ăn. Lê Ngạo có thể ăn không?” Cậu sắp ch** n**c miếng tới nơi rồi, nhưng vẫn không quên xin phép người máy trước.

Người máy từ từ xoay người, trong không khí vang lên giọng điện tử lạnh lẽo, không rõ ngữ điệu.

“Ngươi có thể ăn.”

Được cho phép, Lê Ngạo mừng rỡ dựng thẳng đuôi, hai móng vuốt ôm lấy miếng thịt bắt đầu gặm.

Nóng quá!!

Cậu vội buông ra, thổi phù phù mấy hơi cho nguội bớt, sau đó lại ôm lên tiếp tục ăn. Không biết rút kinh nghiệm, cậu cứ bị phỏng rồi lại thổi rồi lại ăn, lặp đi lặp lại vài lần, đến khi thịt nguội mới có thể bỏ vào miệng.

Nhưng mà...

Cắn không đứt.

Lê Ngạo cắn hồi lâu cũng chỉ táp ra được chút nước thịt. Cậu không chịu buông, vẫn ngậm trong miệng, hai móng vuốt giữ chặt miếng thịt, gương mặt nhỏ nhăn nhó trông cực kỳ nghiêm túc.

Vẫn không được.

Cuối cùng, cậu buông miếng thịt, rón rén ngẩng đầu nhìn người máy. Thấy đối phương vẫn đứng yên không phản đối, cậu liền với lấy con dao nhỏ bên cạnh. Dùng hai móng vuốt giữ chặt cán dao, cậu ra sức chặt thịt.

Dao rất sắc, chỉ vài nhát là cắt được thịt thành miếng nhỏ. Lê Ngạo vứt dao sang bên, ăn đến mức nước mắt lưng tròng.

Alpha-13 vẫn lặng lẽ theo dõi cậu, đồng thời ghi lại và phân tích mọi hành vi.

Một sinh vật không phải từ kén nở ra như ấu trùng Trùng tộc, cũng không phải giống bất kỳ chủng loài nào của Tinh tế. Cậu được sinh ra từ một quả trứng - mà chính xác hơn - là một linh hồn ngoại lai chiếm giữ thân thể vật thí nghiệm.

Gan rất lớn, rất lễ phép, tên gọi là Lê Ngạo.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Chúc các Bối Bối năm mới thật vui vẻ và hạnh phúc nha.

Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng bé mèo Lê Ngạo đến tận đây!

À mà, nguyên hình của Lê Ngạo được tham khảo từ giống mèo lông trắng mềm mịn như cơm nếp, có hơi giống tam thể nhưng không phải tam thể đâu nghen.

Bình Luận (0)
Comment