Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 2

AL0731 là mã số của căn cứ thí nghiệm này.

Alpha-13 rất quen thuộc với nơi này, bởi vì nó đã canh giữ ở đây suốt cả trăm năm.

Cái trứng phát sáng màu lam kia lẽ ra phải nở ra một con sâu long, theo như thiết lập ban đầu của phòng thí nghiệm, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà thứ bò ra lại là một con mèo nhỏ.

Theo quy trình, nó nên báo cáo tình huống bất thường này lên cho bộ phận nghiên cứu, chờ đánh giá và quyết định liệu có nên "xử lý" vật thể thí nghiệm này hay không. Nhưng tinh cầu này đã sớm không còn ai đảm nhận nhiệm vụ đó, Alpha-13 cũng chỉ có thể tuân thủ mệnh lệnh cơ bản nhất của một robot bảo mẫu là chăm sóc cá thể nở ra từ trứng, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.

Mà cá thể kia - Lê Ngạo - giờ đang ngấu nghiến thịt, ôm miếng đùi to bằng nửa người gặm lấy gặm để, đến mức bụng bị căng tròn không thể đứng dậy, đành nằm chình ình dưới đất như cái bánh rán dẹp lép.

Không có chuyện ăn không nổi, chỉ có mèo không chịu cố gắng! Cậu vừa vỗ bụng vừa lồm cồm bò dậy, lại gặm thêm vài miếng nữa.

Rất có sức ăn. Rất ham ăn.

Alpha-13 ghi chú.

Đợi đến khi ăn không vô thêm miếng nào nữa, Lê Ngạo mới chịu ngừng lại. Bụng cậu căng như quả bóng, vì chân ngắn nên trông cái bụng như sắp chạm đất.

l**m l**m nước thịt dính bên miệng, Lê Ngạo hai chân đứng thẳng, bắt chước dáng người mà hai tay ôm lấy bụng, xoa xoa đầy thỏa mãn.

Người máy bước tới thu dọn bãi chiến trường ngay khi cậu vừa đứng lên.

Tốt thật đó. 

Lê Ngạo thầm nghĩ. Nào là lau miệng cho mèo, nấu cơm cho mèo, lại còn rửa chén cho mèo, đúng là robot đáng yêu!

Chỉ là Alpha-13 bị hiểu nhầm là “máy tốt” vì mắc chứng sạch sẽ quá nặng mà thôi. Vừa rửa chén, nó vừa kiểm kê vật tư trong căn cứ. Nơi này đã bị bỏ hoang cả thế kỷ, những thứ có giá trị từ lâu đã bị loài người lấy đi gần hết. Trong kho chỉ còn mấy miếng thịt đông lạnh, mà con mèo này vừa nãy cũng đã xử luôn một miếng.

Không bao lâu nữa, nơi này sẽ không còn gì để nuôi sống nó.

Lê Ngạo xoa xoa cái bụng, cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Đôi mắt tròn xoe như hạt hạnh nhân đảo một vòng quanh phòng, sau đó nhặt lấy một tờ khăn giấy, rón rén bước tới cạnh người máy.

“Nơi này của cậu bị dơ rồi nè.”

Mèo con ngửa đầu, nhón chân lau lau nước thịt dính trên người máy.

“Cảm ơn cậu đã nấu cơm cho tớ, tớ giúp cậu lau nhen.”

Cánh tay máy móc nhấc Lê Ngạo lên bằng cách túm vào phần da gáy sau cổ, thả cậu sang một bên. Bánh xe trượt dưới chân nó lùi về sau vài bước một cách trơn tru, rồi nói.

“Ta có mã hiệu là Alpha-13.”

Lê Ngạo chưa từng chính thức đi học, chỉ từng lặp lại vài từ khi nghe bà nói, còn tiếng nước ngoài thì lại càng xa lạ. Lúc này nghe người máy nói chuyện mà có thể hiểu được, cảm thấy mới mẻ lạ lẫm.

“Alpha? Tên gì mà kỳ vậy. Sao lại còn có số nữa chứ?”

““Alpha là để chỉ kích cỡ của ta, “13” là số hiệu cá nhân.”

Cậu mèo nhỏ đầu óc mơ màng, chưa hiểu rõ gì thì người máy đã chuẩn bị quay đi. Lê Ngạo vội vã lật đật dùng bốn chân đuổi theo, nhưng thân thể mèo còn chưa quen, chưa chạy được bao nhiêu thì đã úp mặt xuống đất.

“Ui da…”

Alpha-13 nghe thấy tiếng liền quay đầu lại. Thấy Lê Ngạo té mạnh nhưng không khóc, ngược lại còn lăn một vòng đứng dậy rồi tiếp tục chạy theo mình.

“Tại sao lại đi theo ta?”

“Bởi vì cậu tốt! Cậu nấu cơm cho tớ ăn!”

Trong thế giới máy móc không có khái niệm nói dối. Alpha-13 dùng chất giọng điện tử đều đều, không cảm xúc trả lời.

“Ngươi là thực thể thí nghiệm. Ta là người máy bảo mẫu, chăm sóc ngươi là một phần của quy trình đã được lập trình sẵn.”

Lê Ngạo không hiểu gì cả. Cậu không biết mình đã chết ra sao, càng không rõ tại sao lại sống lại trong hình dạng một con mèo. Không tìm được bà, cũng không tìm được nhà, mà người máy trước mặt là sinh vật đầu tiên cậu thấy sau khi tỉnh lại. Giống như một mầm cây yếu ớt bám vào thân cây lớn, cậu theo bản năng muốn dựa dẫm vào đối phương.

“Vậy tức là đây là một cuộc giao dịch, đúng không?” - Cậu tự cho là mình đã hiểu ra - “Cậu là người mặc áo blouse trắng, cần tớ làm thực nghiệm, nên mới chăm sóc tớ.”

Tuy rằng thực tế không đúng như vậy, nhưng hiểu vậy cũng không sai, dù gì mục đích của những quả trứng này thật sự là để nghiên cứu khoa học.

“Ngươi có thể hiểu như thế.”

Nghe đến đó, Lê Ngạo bỗng thấy an tâm hơn. Cậu từng đổi tiền bằng cách lượm ve chai, lấy tiền mua hoa tặng bà, bà sẽ nuôi cậu, bà từng bảo đó là “giao dịch”. Đông Hi Hi cũng từng giao dịch với những người mặc áo blouse trắng, sau khi chết mới có thể sống lại dưới hình dạng mèo.

Vì vậy “giao dịch” là thứ rất tốt! Cậu rất thích giao dịch!

Chú mèo con chân ngắn đưa một móng vuốt móc vào tay máy của Alpha-13, nghiêm túc nói.

“Móc tay hứa rồi, một trăm năm không được nuốt lời! Công bằng, chính trực! Giao dịch thành công!”

Alpha-13 nhìn cái móng bẩn thỉu của cậu sờ tới sờ lui lên thân mình, cuối cùng không nhịn nổi nữa, nhấc mèo con lên, đưa thẳng vào nhà tắm.

“Alpha, chúng ta đi đâu vậy?” Lê Ngạo giãy giụa, hoảng hốt ôm chặt lấy tay máy. 

“Đi tắm.” Giọng điện tử có chút lạnh lùng.

Đây là một chú mèo con không hề có lòng đề phòng ai. Trong lúc tắm rửa, Alpha-13 gần như đã truy quét được toàn bộ thông tin về cậu.

6 tuổi, giống đực, sống cùng bà, địa chỉ cư trú là “phố Mèo nhỏ số XXX” trên Trái Đất. Dữ liệu của Alpha-13 đã không được cập nhật cả trăm năm nên không tra ra tinh cầu phù hợp.

Chú mèo nhỏ chân chưa dài tới 5cm chẳng có một kế hoạch nào trong đầu, chỉ đơn giản xem người máy là bạn bè. Cậu nghiêm túc hỏi.

“Alpha, chờ giao dịch kết thúc rồi, tớ có thể về nhà không?”

Theo lý mà nói, người máy cần trả lời theo chương trình: “Tuy không rõ ngươi đến đây bằng cách nào, nhưng nơi này không có người sinh sống và cũng không có tàu vũ trụ để đưa ngươi về nhà.”

Nhưng không biết vì sao, khi thấy chú mèo nhỏ bám dính lấy tay mình, Alpha-13 lại nói trái với mệnh lệnh.

“Có thể. Khi ngươi lớn lên đủ khả năng quay về, lúc đó ngươi có thể rời khỏi tinh cầu này.”

Nghe thấy thế, Lê Ngạo sung sướng ôm tay người máy lăn lộn: “Cảm ơn cậu nha, Alpha! Sau này về nhà, cậu nhất định phải đến nhà tớ làm khách nha! Bà tớ nấu ăn rất ngon, cùng ăn với nhau nhé!”

Sáng hôm sau, khi Lê Ngạo đang ăn sáng điên cuồng thì Alpha-13 lạnh lùng nhắc: “Thức ăn trong căn cứ chỉ đủ cho ngươi ăn trong hai ngày.”

Thông thường lượng thức ăn của trẻ con có thể ăn được trong một tuần, nhưng con mèo này ăn quá khỏe.

Đang ăn mà nghe vậy, chú mèo nhỏ ngẩng đầu, miệng còn nhồm nhoàm hỏi: “Hết rồi thì sao?”

Alpha-13 phân tích một hồi mới hiểu là cậu đang hỏi “rồi sao nữa?”

“Ngươi phải ra ngoài tìm thức ăn.” Tuy ngoài kia cực kỳ nguy hiểm, nhưng nếu không đi, sớm muộn gì cũng chết đói.

Mèo con không nói gì, chỉ tiếp tục ăn.

Alpha-13 nhìn cậu ăn hết cả chậu thịt, uống sạch nước, rồi thản nhiên lau miệng: “Ừ, tớ hiểu rồi. Tớ sẽ ra ngoài tìm đồ ăn.”

Không mè nheo, không sợ sệt, cũng không phàn nàn lấy một lời.

...

“Thực thể AL0731, đây là nước và lương khô cho ngươi.” Alpha-13 đưa một túi nhỏ: “Ở đây không có đêm, nhưng sẽ có thiên xích. Khi bầu trời chuyển đỏ, nhiệt độ sẽ đột ngột rơi xuống -200 độ, phải về căn cứ trước khi điều đó xảy ra. Đừng vượt sa mạc, nơi đó có dị chủng.”

Lượng thông tin quá lớn, Lê Ngạo chỉ nhớ được không được vượt sa mạc.

“Được rồi, tớ hiểu. Tớ sẽ về sớm.”

Thái độ quá đỗi bình tĩnh khiến người máy phải quét đi quét lại khuôn mặt cậu. Không có sợ hãi, không oán trách.

Lê Ngạo đeo ba lô, lại ôm người máy một cái.

“Cảm ơn cậu, Alpha. Tớ là Lê Ngạo, không phải 0731 đâu nha.”

Máy móc hơi khựng lại một giây, định nói thêm gì đó thì thấy chú mèo con đã dứt khoát lên đường. Không ai biết hành trình nào đang chờ đợi chú mèo con, cũng không ai hiểu được điều gì đã tôi luyện nên lòng can đảm ấy.

Cậu đi, dứt khoát và rõ ràng.

Alpha-13 vẫn đứng yên tại chỗ.

Lê Ngạo không sợ sao?

Tất nhiên là sợ.

Một người lớn trải qua chừng đó đã đủ hoảng loạn, huống gì cậu chỉ là một đứa trẻ mới 6 tuổi. Nhưng cậu chỉ cho phép bản thân sợ một lát.

Chỉ một lát thôi.

Sau đó, cậu lại nhấc chân bước tiếp giữa hoang mạc. Vì người máy nói đúng, không ra ngoài tìm thức ăn thì sẽ chết đói, mà chết đói thì không thể trở về nhà.

Cậu phải cố gắng sống sót. Sợ hãi thì ích gì?

Hơn nữa, cậu rất giỏi nhặt rác.

Lê Ngạo chỉnh lại túi nhỏ, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời xanh mây trắng, hai mặt trời treo lơ lửng, cát vàng trải dài đến tận chân trời, gió nóng cuốn qua từng đợt. Cậu vội dùng bốn chân bám chặt mặt đất, kẻo bị gió cuốn đi.

Trước đây suốt 6 năm chỉ quanh quẩn bãi rác trong phố Mèo nhỏ, giờ cậu lại được đến tinh cầu ngoài hành tinh!

Cậu cố mở to mắt quan sát, không chỉ để định hướng, mà còn để ghi nhớ khung cảnh này. Hai mặt trời! Khi về nhất định phải kể với bà!

Cậu tự cổ vũ bản thân.

Lê Ngạo quả thực có thiên phú nhặt rác, chỉ cần ngửi một chút đã biết hướng nào dễ có thu hoạch.

“Cái này ăn được không nhỉ?” Cậu lấy cái bánh quy mới đào được ra, đặt xuống đất quan sát thật kỹ.

Là bánh quy thật chứ? Không quá hạn chứ?

Cậu quyết định đem về nhờ người máy kiểm tra.

Vừa cho bánh quy vào túi, cậu nghe thấy động tĩnh khác thường.

Trời như sầm xuống.

Một khối đen khổng lồ hiện ra giữa không trung, đôi mắt đỏ rực đối diện thẳng với cậu.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Alpha-13 (quét ngang dọc): “Bánh quy móp méo thế kia mà cũng ăn à?”

Lê Ngạo (đứng thẳng bốn chân): “Ăn xong rồi còn có thể ăn thêm hai miếng nữa!”

Bình Luận (0)
Comment