Mèo Con Thống Trị Thế Giới

Chương 10

Lúc người máy Alpha-13 khởi động lại hệ thống, mở cửa lớn căn cứ ra, thì bóng dáng của con dị chủng màu xám kia đã biến mất từ lúc nào.

Cậu mèo nhỏ vừa cố kéo chiếc ba lô to đùng, vừa cằn nhằn đầy bất mãn.

“Tớ còn mang quà về cho cậu đó! Cậu thế mà lại không mở cửa cho Lê Ngạo!”

Người máy im lặng rà soát môi trường xung quanh. Căn cứ đã trăm năm không ai bảo trì, hiệu suất từ trường năng lượng giảm sút cũng là chuyện bình thường. Nhưng một con dị chủng cấp E, làm sao có thể dám mặt dán ngay trước cửa chính căn cứ?

Là nơi nào xảy ra vấn đề sao?

Chân ngắn vẫn tiếp tục làu bàu, chẳng hề biết người máy đang lo nghĩ: “Không cần lại dán giấy dán.”

Những thứ màu mè cậu dán đầy trên vỏ máy móc trông như bọ rận lớn vậy. Mỗi lần lột xuống, cậu lại ứa nước mắt ươn ướt. Không lột thì máy lại ngứa ngáy lạ kỳ. Thật sự là chuyện rối rắm.

“Hôm nay không nhặt được giấy dán nào hết.” Mặc dù cậu nói thế, nhưng giọng lại không giấu được chút thất vọng.

Người máy âm thầm thở phào vừa định bảo "vậy thì tốt", thì đã thấy cậu hào hứng reo lên.

“Nhưng tớ nhặt được cái này!”

Người máy lia mắt nhìn: “Ngươi nhặt bánh răng xích làm gì?”

Làm sao lúc nào cũng nhặt về mấy món vô dụng thế?

Mèo nhỏ ôm một đoạn bánh răng xích cũ kỹ, hơi nặng nên cậu cong lưng, lê lết lê lết mà kéo nó đi: “Cho cậu làm chân á!”

Cậu đặt vật xuống, thở phì phò rồi nghiêm túc nói:

“Tớ thấy trên TV á, mấy cái xe tăng to đùng đó, bánh xe đều dùng cái này! Nó còn bò được trên cả sa mạc luôn á!”

Cậu lấy móng đào đào đất dưới thân người máy rồi ngẩng lên, đôi mắt lấp lánh như sao.

“Tớ dùng cái này gắn ròng rọc cho cậu, làm chân, vậy cậu có phải có thể ra ngoài rồi không?”

Alpha-13 từng cùng người sáng tạo du hành qua một tinh cầu toàn đại dương. Biển xanh lấp lánh dưới ánh mặt trời, tựa như đôi mắt cậu mèo này - vừa ngây thơ, vừa sáng rực.

“AL0731… Vì sao ngươi muốn ta ra ngoài?”

Cậu miêu nhỏ dường như chẳng bao giờ chịu yên, ngồi bệt xuống đất, lục lọi ba lô.

“Đã nói tớ tên là Lê Ngạo rồi mà, không phải 0731.”

Cậu lầm bầm, rồi nhẹ giọng đáp: “Vì cậu cứ ở đây một mình hoài, chắc cô đơn lắm á!”

“Bên ngoài có trời xanh, có mây trắng, có tận hai mặt trời. Ban ngày hơi nóng á, nhưng gió mát dễ chịu lắm. Cát mềm mềm nữa, có thể chui vô chơi đánh nhau!”

“Chỉ là nơi này không có hoàng hôn đâu nha. Ở nhà tớ á, hoàng hôn đẹp cực. Bà nội tớ hay trồng đầy hoa ngoài ban công, mỗi lần mặt trời lặn, hoa bị nhuộm màu đẹp ghê luôn.”

Con tiểu quái vật đỏ rực rúc vào bên cạnh, mắt tròn nhìn cậu mèo nói chuyện. Thỉnh thoảng phụ họa vài tiếng, khiến cậu bật cười toe toét.

c** nh* lắm, lại dễ dụ. Không đi học, nên chẳng nói được lời hoa mỹ cao siêu. Nhưng Alpha-13 thấy cánh tay máy của mình khẽ run lên một cái, không rõ cái cảm giác trong CPU mình là gì, chỉ biết là rất muốn giơ tay lên, sờ thử cái đám lông mềm mại kia.

“Ngươi vì sao nghĩ rằng... ta sẽ cảm thấy cô đơn?”

“Tớ cũng không biết nữa.” - Cậu ngẩng đầu, cười ngây ngô như mặt trời mới mọc - “Nhưng mà Lê Ngạo thấy á, ra ngoài một chút vẫn là tốt hơn.”

Khi còn nhỏ hơn bây giờ, cậu bị nhốt trong nhà. Cậu hay ghé lên bệ cửa sổ, tựa cằm mơ mộng.

Trời xanh, mây trắng, nắng chiếu xuống cái hố cát dưới lầu. Các bạn nhỏ được ba mẹ dẫn theo, xây lâu đài cát.

Cậu chỉ biết chớp mắt nhìn.

“Nếu mà được cùng nhau chơi thì tốt biết mấy…”

Căn cứ – 2 tiếng sau.

Một căn nhà bị “cải tạo” bởi mèo thì cần bao lâu để thay đổi hoàn toàn?

Hai tiếng là đủ.

Alpha-13 im lặng quét qua căn cứ của mình. Không gian vốn sạch sẽ lạnh lẽo giờ ngập đầy “rác rưởi” rực rỡ sắc màu, tất cả đều do con mèo kia tha về.

Nó đúng ra nên dọn sạch mọi thứ. Nhưng không những không dọn, nó còn... làm bánh kem cho cậu mèo kia.

Gọi là “bánh kem”, nhưng thực ra chỉ là bánh quy vụn trộn siro đường. Căn cứ chẳng còn vật tư, Alpha-13 chỉ còn cách lục lại cơ sở dữ liệu, tự chế một món giản dị nhất có thể.

Mùi caramel bay khắp phòng. Lê Ngạo vừa ăn xong một hộp đồ hộp chẳng ngon lành gì, bụng tròn vo, nhưng vẫn gác hai móng vuốt lên cửa, rướn cổ ngó lên bếp.

Cậu nhìn cái lưng của người máy, rón rén bước tới. Alpha-13 vừa xoay người, cậu vội vã đứng lại, vẫy vẫy đuôi, ra vẻ mình không làm gì hết.

Alpha-13 giả vờ không thấy. Cho cậu tiếp tục trò “bịt tai trộm chuông” của mình.

“Cậu đang làm cái gì đó?” - Cậu chống móng lên thân máy, ánh mắt long lanh như hai giọt nước - “Thơm quá à... cho tớ nhìn một cái nha?”

Cái miệng nhỏ cong lên nịnh nọt, còn xoắn tới xoắn lui quanh người máy như con mèo làm nũng.

Alpha-13 nhìn xuống, thản nhiên hỏi: “Ngươi bị ngứa da à? Muốn ta khử trùng rửa sạch lại không?”

Lê Ngạo ngốc ra, mắt tròn xoe, lông cũng rối bù như xoài bị lột vỏ.

“Á? Tớ đâu có ngứa đâu!”

“Vậy sao ngươi cứ xoắn xoắn cọ tới cọ lui vậy?”

Có một người máy không biết mèo là gì và cũng không hiểu hành vi làm nũng là thế nào - đang nhìn một con mèo không hiểu sao cứ dụi tới dụi lui. Cái nhìn như máy móc vô tri va chạm ánh mắt bối rối.

May mà lò nướng kêu “đinh!” đúng lúc, kết thúc cuộc nhìn nhau ngơ ngác đó.

“Bụng ngươi tròn như vậy rồi còn ăn bánh được sao?”

Lê Ngạo chột dạ, vội ôm bụng, hốt hoảng giơ tay: “Được mà! Tớ ăn được nhiều lắm!”

Lê Ngạo không bao giờ ăn một mình. Dù khi còn sống trong trại huấn luyện, chỉ cần có một miếng ăn, cậu cũng bẻ đôi chia sẻ.

“Huân một miếng, tớ một miếng.”

“Tớ một miếng… rồi, tớ thêm miếng nữa, Huân lại một miếng…”

Vì sao ăn hai miếng của mình mới cho Huân một miếng?

Thì… tại cậu hư. Đừng hỏi.

Hôm nay, vì đây là đồ ăn vặt. Huân ăn no rồi, mèo con chẳng chút ngại ngùng, meoooo một tiếng, ăn sạch sẽ!

Sau khi lấp đầy bụng, cậu l**m móng vuốt sạch sẽ, bắt đầu gọn gàng l**m lông.

Huân chớp mắt, nhìn cái lưỡi hồng nhạt của cậu vươn ra.

Hắn cũng muốn có cái lưỡi vậy.

Ngay lập tức, cơ thể Huân thay đổi, mọc ra đầu lưỡi có gai ngược như mèo thật.

“Gâu! Gâu!” Huân nhảy đến bên cạnh Lê Ngạo, lè lưỡi ra khoe.

“Úi! Cậu có lưỡi rồi hả?!” Cậu kinh ngạc, ngừng l**m lông, lấy móng vuốt lăn lăn Huân, nghiên cứu tỉ mỉ.

Và thế là, hai tiểu quái vật bắt đầu... l**m lông cho nhau.

【Delphi - Hồ Tinh Lọc】

Cực quang lặng lẽ trôi trên bầu trời đêm. Ánh sáng mờ chiếu lên mặt nước và dáng người đang nằm đó.

Người đàn ông nhắm mắt, nửa th*n d*** ngâm trong nước lạnh, tóc dài màu vàng kim dính chặt vào cổ và bờ vai sắc nét.

“Bệ hạ.” Một giọng nói gọi y thức dậy.

Isilis mở mắt. Mắt vàng rực lên như mặt trời.

“Giờ nào rồi?”

“Gần hai giờ rồi ạ.”

Kẻ vừa lên tiếng là một người đàn ông có đôi mắt tím, dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn, gương mặt bình thường, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm lạ thường.

“Có chuyện ngài cần biết.” Anh trải ra áo choàng hoàng kim, ra hiệu chủ nhân lên bờ.

“Isilis đứng dậy, mặt hồ khẽ lay động theo từng cử động của y.

Y chậm rãi bước lên bờ, những giọt nước từ bắp chân rắn chắc chảy xuống, rơi lên phiến đá đen ẩm ướt. Bóng đêm hòa cùng quầng sáng cực quang, phủ lên làn da ướt đẫm của y một tầng ánh sáng mờ ảo.” 

Người hầu mắt tím nuốt khan một cái, vội cụp mắt, không dám nhìn thêm: “Ngài… tình trạng biến thành đá ngày càng nghiêm trọng rồi.”

Isilis nâng tay lên, trên cổ tay hiện rõ những hoa văn rực rỡ, đan xen quấn quanh hơn nửa cánh tay rắn chắc và kéo dài tới ngực, vừa quỷ dị, vừa đẹp đến mức khiến người ta rung động.” 

“Không cần bận tâm.” - Isilis thản nhiên lên tiếng. Vải áo lướt qua đầu ngón tay, tấm trường bào khoác lên vai, để nửa thân trần hòa vào bóng đêm, tựa như bầu trời đen thẫm đang cháy lên những tàn quang rực rỡ - “Chưa chết được đâu.”

“Bệ hạ…” - Giọng nói của người mắt tím vô thức nhanh hơn vài phần, mang theo chút nôn nóng mơ hồ - “Nếu ngài tiếp tục dùng sức mạnh, tình trạng sẽ càng nghiêm trọng… hồ tinh lọc đã mất hoàn toàn khả năng vận hành, không còn phát huy tác dụng. …”

“Ta nói rồi.” Isilis đưa tay, đặt ngón trỏ lên môi đối phương, chặn lại lời nói.

Lạnh. Rồi nóng như điện giật.

“Ta chưa chết được.”

Isilis thu tay, khoác áo choàng: “Có chuyện gì? Đừng nói vì chuyện lặt vặt mà gọi ta dậy.”

“Không phải dị chủng.” Thấy y thậm chí còn không mang giày, người mắt tím bất đắc dĩ tăng tốc đuổi theo. “Là tin tức của… Tán Ân.”

...

Tác giả có lời muốn nói:
Sư tử cha đã chính thức… ló mặt!

Bình Luận (0)
Comment