Lang thang vương tử – Tán Ân Leganes.
Khác hoàn toàn với người anh trai Isilis lạnh lùng tàn nhẫn, Tán Ân là một vị vương tử ôn nhu đa tình, anh tuấn tiêu sái, là người trong mộng của vô số nam nữ ở tinh tế.
Mười năm trước, trong trận chiến rạng đông, hắn chấp nhận lời mời làm giám thị sân thi đấu, thẳng thắn nghênh chiến một con dị chủng cấp A. Kết quả ngã xuống, xương cốt chẳng còn, từ đó biến mất hoàn toàn khỏi lịch sử.
Mà lúc này, thiết bị theo dõi gắn với danh tính “Tán Ân” lại đang khóa chặt một sinh vật...ngắn ngủn, mập mạp, đầy lông.
Một con mèo chân ngắn!
【Đây là tình huống gì vậy?!】
【Chẳng lẽ đây là [Trọng sinh chi - Ta là con mèo nhỏ chân ngắn]?!】
Một bạn mạng nghiện tiểu thuyết trọng sinh bỗng nhiên cảm xúc dâng trào.
【Đời trước, ta bị dị chủng g**t ch*t, đau thấu tận linh hồn.】
【Kiếp này, ta biến thành mèo chân ngắn, thề phải khiến dị chủng trả giá bằng máu!】
【Muốn biết kế hoạch báo thù của ta không?】
【 Vậy cho tui 50, tui kể tiếp ngay lập tức!】
【Cho 100! Nói lẹ lên!】
【 Mấy lầu trên có thể đừng lố như vậy được không?!】
Mà trong khi các cư dân mạng còn đang lăn lộn tưởng tượng kịch bản “báo thù trọng sinh”, thì Lê Ngạo, nhân vật chính của mọi chuyện, hoàn toàn không hay biết gì, đang rón rén giơ chân đặt lên Huân - cái cục lông đen hạt dẻ đã bị cậu “thu phục” từ trận trước.
Hôm nay bận rộn như vậy, chân nhỏ đi sắp gãy rồi, quá mệt luôn á!
May mà cậu có phương tiện di chuyển chuyên dụng - chính là Huân!
Cậu mèo nhỏ bẹp dí trên đỉnh đầu Huân, bốn chân buông thõng như hết pin. Huân thì không chút oán trách, tung tăng nhún nhảy mang cậu đi khắp nơi.
【Khoan đã! Cái vật thể màu đen kia là một loại xe à?】
【Xe cái đầu cậu á! Xe mà có mắt biết liếc ngang vậy hả?!】
Thiết bị theo dõi của Tán Ân vốn là loại cao cấp, cho dù ở độ cao hàng trăm mét cũng có thể bắt được rõ ràng từng nét mặt, thậm chí cả góc nghiêng siêu yêu của một con mèo nhỏ.
【Trời ơi, con mèo con này đáng yêu quá, màu lông đẹp ghê, là mèo tam thể hả?】
【Không nha, tui đang làm thư viện nên tiện tra luôn, đây là mèo trắng ánh vàng kim cực kỳ hiếm thấy đó. Thời kỳ nguyên thủy khi mèo chưa tuyệt chủng hoàn toàn, loại màu lông này cũng cực kỳ hiếm luôn á.】
Lê Ngạo vốn đang nằm như bánh mochi, bỗng ngồi bật dậy, giơ chân trước bắt đầu giúp Huân chải lông.
Lông rụng rồi tích tụ thành từng sợi xoắn tít, giờ đây được cậu tỉ mỉ vuốt vuốt, gom lại thành một cuộn len nhỏ. Cậu còn dùng hai chân vỗ vỗ làm tròn, bọc lại như kẹo.
【Ơ kìa?! Tán Ân đang làm gì vậy?!】
【Đừng có gọi linh tinh! Tui không tin! Tui không đồng ý! Không thể nào Tán Ân lại là một con chân ngắn tròn vo như này được aaaaa!!!】
【Tán Ân trong lòng tui phải là một con sư tử vàng, bờm tung bay, oai phong lẫm liệt! Không phải là cái con nhỏ xíu đang giúp bạn nó chải lông aaaaa!】
【Bình tĩnh! Bình tĩnh đi mọi người! Tổ thi đấu nói sẽ kiểm tra lại dữ liệu mà. Chắc lát nữa có câu trả lời thôi. Còn giờ thì cứ ngắm mèo trước đi đã!】
【Chắc là cậu ấy đang giúp bạn mình chải lông thôi, ở sinh học mèo, hành vi này là biểu hiện gắn bó đó.】
【Trời ơi đáng yêu quá! Nhà tui cũng có một bé mèo nhưng chẳng bao giờ có lông để chải như này...】
【Có thể phối giống lại mèo nguyên thủy không vậy, tui muốn một con y chang vậy á, nhìn bé mèo này xong không dám quay về nhìn con mèo nhà mình nữa luôn.】
【Khoan đã, mấy bạn đang say mê ngắm mèo… có ai để ý thứ màu đen bên dưới cậu ấy trông kỳ kỳ không?】
【+1, nhìn chằm chằm màn hình lâu quá nên choáng váng đầu rồi... tới đoạn này còn nổi hết da gà luôn.】
Tổ thi đấu vừa mới đánh nhau bể đầu sứt trán xong, Tần Miện nghiêm túc chờ đợi nhân viên công tác tới giải thích.
Cư dân mạng thì tất nhiên là tha hồ phỏng đoán, nhưng mấy chuyện như “linh hồn trọng sinh” hay “chuyển sinh xuyên không” gì đó là chuyện không thể xảy ra được! Dù sao thì vũ trụ pháp tắc cũng không cho phép, mấy điều đó gần như là khắc vào trong gen chung của tất cả mọi người rồi.
“Có một khả năng.” - Nhân viên công tác lên tiếng báo cáo - “Bởi vì trước đây Tán Ân được dân chúng tinh tế cực kỳ yêu thích, mức độ nổi tiếng rất cao, hơn nữa hắn còn là Leganes…”
Câu sau chưa kịp nói ra, nhưng ai ở trong thể chế này cũng biết rõ – chính phủ Liên Minh kiêng dè giống loài Leganes đến mức nào.
“Cho nên hắn được trang bị máy theo dõi có quyền hạn cao nhất, thậm chí còn được tích hợp công nghệ phân biệt sinh vật cùng khả năng suy đoán gen. Ở trận chiến Ánh Rạng Đông, chiếc máy theo dõi đó cùng với mục tiêu theo dõi đều biến mất.”
Kỹ thuật kiểu này vốn được dùng để kiểm tra giống loài Trùng tộc. Tần Miện lập tức ngắt lời: “Ý cậu là, chiếc máy đó phát hiện trong gen của con mèo này có liên hệ với Tán Ân - Leganes, nên đã mặc định trói định theo dõi nó?”
“Đúng vậy, mà xét đến lịch sử phong lưu đa tình của Tán Ân điện hạ… thì việc bên ngoài có con tư sinh cũng không phải là quá bất ngờ.”
Lời này rõ ràng mang theo cảm xúc cá nhân, Tần Miện lạnh lùng quét mắt nhìn đối phương, dù gương mặt nàng không có biểu cảm gì nhiều, nhưng trong lòng đã là sóng to gió lớn.
Người ngoài nói thì nhẹ nhàng, nhưng ai mà không biết mấy chục năm nay, Leganes không hề có thêm đời sau nào được sinh ra cả? Bên ngoài cũng đồn đoán rất nhiều về chuyện đó, nhưng dù thế nào đi nữa, mọi người đều ngầm hiểu rằng. Giống loài kia có lẽ đã gặp trục trặc về sinh sản.
Vậy mà bây giờ lại xuất hiện một đứa nhỏ rất có thể mang huyết thống Leganes.
Có Đường Lang Quái giúp đỡ, vật tư lớn nhỏ đều được chở về căn cứ. Mèo nhỏ là một em mèo rất ngoan, đi được nửa đường còn lo mọi người mệt nên đề xuất nghỉ chút đã.
【Cái này là sao? Dị chủng này nghe lời hơn cả con lừa của dì tôi trước cổng làng.】
【 Cái cô bé mặt tàn nhang tóc vàng ở tổ bên cạnh vừa bị thương rút lui, vai còn bị xuyên thủng gần như tàn phế luôn. 】
【 Tổ bên kia so với tổ bên này... là Kricks có vấn đề, hay là mèo con có vấn đề vậy? 】
Lê Ngạo giơ một cái móng nhỏ, chỉ một ngón chân hồng hồng đối diện với huân nói: “Đây là 1.”
“1!”
Thầy giáo mèo hài lòng gật đầu, lại giơ lên một cái khác: “Đây là 2.”
“2!”
【Đây là đang dạy đếm số á???】
【Lạy trời, thật sự là dạy học luôn kìa???】
【Tôi sắp chết vì đáng yêu rồi, mọi người sống lâu chút là sẽ thấy mèo dạy học đó trời! Lão sư đợi tôi tí, tôi bồng con tôi tới học chung!】
【Lấy giấy bút ra học cùng nè! Nhưng sao cái máy theo dõi không phát ra tiếng gì hết dọ? Tôi muốn nghe anh mèo kêu “meo meo” hay là nói tiếng gì mà chúng ta không biết aaaa!】
Tất nhiên là nói tiếng Trung rồi. Trong bụng chỉ mới có nửa trái lê thủy tinh thì làm sao mà nói ngoại ngữ được chớ?
“Học xong chưa? Học xong thì Lê Ngạo kiểm tra lại nè.” Cậu mèo giơ ra năm ngón chân mềm mềm: “Đây là mấy?”
【5! 5! 5! 】
【Thầy ơi đây là 5 nha!!】
Huân cảm thấy có cái gì đó tranh giành với mình, nheo mắt trừng tên dị chủng cấp thấp kia: “5!”
Kricks bối rối, không hiểu tại sao mình lại chọc tới cấp trên, co ro dịch sáu cái chân chích chích nhích sang một bên.
“Huân giỏi quá nè~” Lê Ngạo vui vẻ giơ móng vuốt nhỏ miu miu, còn tạo ra hình ngón tay cái y như người thật: “Cho cậu điểm tán dương nha!”
【Thầy giáo mèo khen tui hihi (ngượng đỏ cả mặt)】
【Đừng có xạo! Thầy khen tui mà! (ném bông vào đầu ngươi nè)】
【Sao thi đấu livestream lại không có chức năng donate vậy? Mở ra đi!!! Tôi muốn đóng học phí cho lớp học của thầy giáo mèo!】
Lê Ngạo càng dạy càng ghiền, vừa ngẩng đầu đã thấy Kricks run như cầy sấy.
“Ngươi lạnh hả?”
Cậu ngẩng đầu nhìn trời, trên đỉnh có hai mặt trời rọi rực rỡ. Rồi cúi xuống nhìn thấy từng sợi chỉ màu xám nối từ cơ thể Đường Lang Quái ra: “Ngươi cũng có râu nè, để Lê Ngạo giúp ngươi chải lại chút nha.”
So với sợi chỉ màu mè loằng ngoằng của Huân, thì mấy sợi xám của Đường Lang Quái dễ xử lý hơn nhiều. Mèo nhỏ dùng móng kéo một cái là ra được một tảng lớn, không cần chải gì hết, vừa kéo xong là mấy sợi đó tự tiêu tán.
Dị chủng cấp thấp chưa từng được chải chuốt bao giờ giờ đang nằm mềm nhũn trên đất, sáu chân run rẩy, cả người lả đi vì sảng khoái. Khóe miệng không kiểm soát được mà hé mở, còn chảy cả nước dãi.
【Không hiểu sao... rõ ràng dị chủng này rất kh*ng b*... nhưng lại thấy tội nghiệp một cách không thể lí giải được.】
【Mau đem con tôi rời khỏi màn hình, tôi sợ nó học theo.】
Chưa bao lâu sau, Lê Ngạo đã dọn sạch hết sợi xám. Đường Lang Quái vẫn còn nằm ăn vạ dưới đất không chịu đứng dậy. Lê Ngạo đang định nhắc nó lên đường thì thấy Huân nhảy vù một phát giẫm thẳng lên đầu đối phương.
Đường Lang Quái lập tức tỉnh như sáo, sáu chân cào đất bay đi, chạy siêu nhanh luôn.
“A…”
Mèo con còn hơi đơ, chưa kịp phản ứng thì đã bị Huân giẫm lên đầu mất rồi. Cư dân mạng vừa cười vừa ôm bắp rang ngồi xem livestream của mèo, phòng stream này đã leo thẳng lên top 1. Còn xem chưa đã thì...
Máy theo dõi dừng lại từ xa, không đi theo nữa?
【Ủa là sao đó? Đi theo tiếp đi chứ?】
【Cái máy này chắc hư rồi, không phát ra âm thanh đã đành, giờ còn không chịu di chuyển??】
Thật ra nó có hư thiệt. Sau một thời gian dài mất năng lượng mà còn có thể hoạt động được như vậy là quá ổn rồi. Nhưng vấn đề là nó không phải không muốn theo, mà là theo không nổi.
Không rõ là do trường năng lượng nào cản lại, mà máy chỉ có thể dừng ngoài rìa, đứng từ xa nhìn mèo nhỏ dần khuất xa khỏi tầm mắt.
【Aaaa, không thấy mèo nữa…】
【Thôi thì… xem mấy tuyển thủ khác vậy…】
Cư dân mạng đành tiếc nuối rời khỏi livestream.
Lúc này, Alpha-13 đang ở trong tuyệt vọng.
Quét bao nhiêu lần, tính toán bao nhiêu lượt, đống hạt giống đó vẫn là chết. Đã chết thì sao có thể nảy mầm được chứ?
Nó không chấp nhận được. Vậy nên nó học theo dáng vẻ của mèo con tối qua, dọn ra một chậu hoa mới, đổ đất, tưới nước, thả hạt giống vào.
Trong lúc đang bận rộn, nó nghe thấy ngoài cửa có tiếng mèo gọi:
“Alpha, mở cửa nha~ Cậu biết tớ đang ở ngoài đúng không~?”
CPU của robot cảm thấy đau nhói. Nó lết đến cửa, bấm nút mở ra định bụng nói là không cần gọi như vậy đâu, ta sẽ mở cửa thôi mà.
Nhưng đập vào mắt nó là cái gì?
Một con mèo chân ngắn – không sao.
Một sinh vật đen sì không rõ nguồn gốc – có hơi vấn đề nhưng vẫn ráng chịu được.
Và bên cạnh là cái gì nữa??? Là một con dị chủng màu xám, cõng theo hơn chục ba lô quân dụng, trông phong trần mệt mỏi… cái này là sao???
Alpha-13 lặng lẽ đóng sập mắt điện tử lại.
Không dám mở mắt. Hy vọng là ảo giác.
Lại mở mắt… vẫn còn.
“Alpha, để tớ kể cậu nghe, hôm nay tớ nhặt được---” Mèo Lê Ngạo còn chưa nói xong, cửa căn cứ đã “RẦM” một tiếng đóng lại.
Lê Ngạo: ⊙.⊙?